Mọi người đều không phân biệt được thật giả nữa rồi! Biểu cảm trên khuôn mặt của Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ bỗng nhiên thay đổi, rõ ràng đã bị Thẩm Kiều làm cho tức giận đến đứng ngồi không yên.
Thì ra bọn họ mắng cô cả nửa ngày trời mà cô lại không thèm nghe lấy một câu sao? Vậy bọn họ đã phải nói nhiều như vậy cho ai nghe hả? “Cô Kiều, cô cũng kiêu căng quá rồi đấy. Cô thật sự cho rằng chỉ cần chủ quản yêu thích cô là cô muốn làm gì cũng được sao, không coi ai ra gì nữa hay sao vậy hả?” “Đúng vậy, không phải chỉ là một bữa sáng thôi sao? Thế mà cô cũng gây chuyện được à? Nhưng mà chủ quản của chúng ta đã có vợ rồi đó, cô đi dụ dỗ một người đàn ông đã có gia đình như vậy, đúng là không biết xấu hổ nhỉ?” Giọng nói của bọn họ càng ngày càng lớn, những lời họ nói ra đều rất khó nghe, mọi người xung quanh chỉ cho rằng bọn họ nói quá lên cho vui thôi, nhưng cũng có một số người lại xôn xao bàn tán.
“Cô ta mà lại biết xấu hổ sao? Giường của người đàn ông nào cô ta chẳng bò lên được, cô nên hỏi cô ta là không cần giả nai như vậy chứ mới đúng…”
Thẩm Kiều: “…”
Mặc dù mọi người không muốn để cho anh ta biết, nhưng dù sao Hứa Liêu cũng đã làm chủ quản ở đây được năm sáu năm rồi, là một người vô cùng quyết đoán, mọi người khi thấy anh ta đi tới nên nhanh chóng tản ra.
Cao Vân nhìn thấy Hứa Liêu đi tới, hai mắt đỏ lên, nói: “Chủ quản, anh tới rồi, người mới này làm việc sai sót, nên tôi mới mắng cô ta một hai câu thế mà cô ta dám đánh tôi, còn đồ oan cho tôi và Mẫn Lệ nữa.”
Nghe thấy Cao Vân nói tên mình Thôi Mẫn Lệ cũng nhanh chóng nhập vai, khóc lóc thảm thương trước mặt Hứa Liêu.
“Chủ quản, chúng tôi thật sự chưa nói gì cô ta cả, nhưng cô ta lại vu oan cho tôi rằng tôi đã qua đêm với người đàn ông khác. Làm sao có thể so sánh người con gái trong sáng như tôi với loại người như vậy được, chủ quản… anh phải giúp chúng tôi giải quyết chuyện này.”
Dù cho Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ nói gì, Thẩm Kiều vẫn đứng im một chỗ không nói gì lạnh lùng nhìn hai người bọn họ.
Dáng vẻ này của họ thực sự khiến cho người ta không nhịn nổi, nên cô muốn nhìn thêm một chút nữa.
Dáng vẻ đó chắc là cô khó có thể nhìn thấy được lần nữa…
Đột nhìn Hứa Liêu cảm thấy rung động trước vẻ đẹp của cô, tuy rằng cô vẫn đứng im bất động, nhưng ánh mắt và khí chất của Thẩm Kiều không hề khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, ngược lại càng nhìn cô Hứa Liêu càng cảm thấy mình bị thu hút.
“Mới chỉ nói vài câu thôi mà các cô đã trở nên yếu đuối như vậy sao?” Hứa Liêu ho nhẹ một tiếng, sau đó nhìn Thẩm Kiều nhẹ nhàng