Mẹ kiếp!
Dạ Mạc Thâm khó chịu nhìn chằm chằm khóe mắt đỏ hồng của cô.
Cô gái này được làm từ nước sao? Giúp cô lau nước mắt thôi mà đã biến thành như vậy rồi.
“Không được khóc.” Giọng anh khàn khàn gay gắt, ánh mắt cũng đen tối sâu xa.
Thẩm Kiều ngẩng đầu lên khỏi lòng anh, mắt mông lung nhìn chằm chằm vào anh.
Ánh mắt kia giống như đang tố cáo anh, một lát sau cô lại ra sức giãy giụa: “Dù sao nói như thế nào thì anh cũng không tin tôi, tôi không cần anh đưa tôi đến bệnh viện.”
Dạ Mạc Thâm không động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Cô lại xoay người lại, lần này Dạ Mạc Thâm lại giữ chặt cổ tay cô.
“Tôi tin.”
Thẩm Kiều sửng sốt, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh… anh nói gì?”
“Tôi tin rồi không được sao?”
Ánh mắt ngạc nhiên của cô khiến cho lòng anh càng khó chịu hơn, nhỏ giọng trách một câu, sau đó nắm chặt lấy eo nhỏ của cô: “Tôi nói tôi tin, nghe thấy chưa?”
Thẩm Kiều không trả lời, bởi vì cô hoàn toàn không nghĩ tới Dạ Mạc Thâm lại nói tin cô.
Một lát sau, Thẩm Kiều rũ mắt xuống, rõ ràng tâm tình vẫn còn rất Suy SỤP.
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm hiện lên chút sâu xa, nói: “Bây giờ có thể ngoan ngoãn di bệnh viện chưa?”
“Tiêu Túc, lái xe đi.”
Tiêu Túc gật đầu lái xe.
Xe chạy được một phút, Dạ Mạc Thâm thấy cảm xúc trên người cô vẫn còn rất chán nản, mới lạnh lùng nói: “Nếu như không muốn đến bệnh viện, vậy tôi có thể dùng cách khác giúp cô giải.”
Mới đầu Thầm Kiều không nghe rõ, sau lại chợt kịp phản ứng, ngước mắt ngạc nhiên nhìn anh: “Anh nói gì?”
Dạ Mạc Thâm nắm cằm của cô, thân thể hơi nghiêng tới trước, hơi thở phái nam lạnh lùng vây lấy cô.
“Một lý do thích hợp biết bao, không phải sao?”
“Tôi không muốn!” Thẩm Kiều không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối anh!
Nhất thời, Dạ Mạc Thâm nguy hiểm nheo mắt lại: “Cô dám từ chối tôi? Chê tôi sao?”
Bàn tay to lớn của anh bóp cằm cô, đột nhiên cúi đầu ra sức mút môi cô, sau đó lùi lại một chút, dựa lên trán cô thở gấp nói: “Vậy là cô muốn để cho Dạ Lẫm Hàn giải thuốc cho cô hả?”
Nghe thấy tên Dạ Lẫm Hàn, con ngươi Thầm Kiều hơi co lại, lắc đầu: “Không muốn!”
Phản ứng của cô có chút kịch liệt, khiến Dạ Mạc Thâm cảm thấy rất ngạc nhiên: “Cô kích động như thế làm gì?”
Nhưng lúc nghe thấy cô nói không muốn, trái tim Dạ Mạc Thâm vẫn nhảy bật lên, môi mỏng cũng theo đó từ từ cong lên: “Không muốn anh ta, vậy muốn tôi sao?”
Không muốn anh ta, vậy muốn tôi sao?
Thẩm Kiều bị những lời này làm cho sửng sốt, không đợi cho cô kịp phản ứng, đột nhiên cánh tay dài của Dạ Mạc Thâm vòng chặt cổ của cô, bá đạo kéo cô vào lòng mình: “Trả lời vấn đề!”
m Trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Kiều cũng không biết đáp lại như thế nào.
Cô không nghĩ tới Dạ Mạc Thâm lại đột nhiên hỏi vấn đề này, cô không hiểu nổi rốt cuộc trong lòng Dạ Mạc Thâm đang suy nghĩ cái gì.
Rõ ràng trước đó khiến người ta rùng mình lạnh lẽo đến sợ, rõ ràng còn ghét luôn cả mình, nhưng mỗi lần dường như anh lại rất thích đùa giỡn cô, hơn nữa còn rất vui vẻ.
Giống như bây giờ vậy, đôi mắt đen như mực của anh lóe lên ánh sáng, giống như là ánh sáng khi dã thú nhìn thấy con mồi, có vẻ đã vào thế bắt buộc, cho dù cô có tự tin thế nào cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay anh.
Thẩm Kiều vô thức nuốt nước miếng.
NIOI.ˆ Chắc chắn cô sẽ không trả lời mấy vấn đề kiểu này.
Cho dù là muốn ai, cho dù…
trong lòng cô thật sự thích Dạ Mạc Thâm, thật sự muốn anh.
Nhưng cô cũng không thể nói Huống chi, ai biết hậu quả nói ra sẽ ra sao? Đến lúc đó Dạ Mạc Thâm có coi cô là người phụ nữ lằng lơ không.
“Đến bệnh viện đi.” Cuối cùng, cô nói một câu.
Dạ Mạc Thâm không vui mím đôi môi mỏng lại: “Bây giờ cũng biết trốn tránh rồi à? Vậy cũng phải chọn vấn đề vừa rồi cho xong mới đến bệnh viện.”
Thẩm Kiều thật sự khó chịu, anh lại dựa gần như vậy, nếu như trước đó cô không trúng thuốc quá mạnh, có lẽ lần này đã sớm ngất xỉu, nào còn có sức để nói chuyện với anh.
Cô quay đầu qua: “Tôi không muốn chọn.”
“Không muốn chọn?” Dạ Mạc Thâm nguy hiểm nhìn chằm chằm cô: “Cô