Hàn Tuyết U trở lại nhà họ Hàn với tâm trạng tức giận, vừa vào nhà thì đụng phải Tô Cửu từ trong nhà đi ra. Tô Cửu là thư ký của Hàn Thanh, dù tâm trạng của Hàn Tuyết U có kém như thế nào cũng phải khiêm nhường với cô ta một chút.
“Thư ký Cửu, muộn thế này rồi mà vẫn còn làm việc sao?”
Tô Cửu mỉm cười nhẹ với cô ta rồi giải thích: “Đúng vậy, tôi tới đây.la+z tìm tổng giám đốc Thanh giải quyết một số chuyện. Không còn sớm nữa, tôi đi trước nhé.”
Hàn Tuyết U dịu dàng mở miệng: “Đề tôi bảo tài xế nhà họ Hàn đưa thư ký Cửu về, muộn như vậy cô về một mình không an toàn.”
“Không cần đâu, tôi tự lái xe khoảng mười phút là tới rồi, cô Tuyết U, tôi đi trước nhé.”
Sau khi tạm biệt Hàn Tuyết U, Tô Cửu lập tức rời khỏi nhà họ Hàn.
Nụ cười dịu dàng trên mặt Hàn Tuyết U cũng biến mất, sự nham hiểm nơi đáy mắt cũng dày lên vài phần. Cô ta bước lên lầu, đi tới phòng của Hàn Thanh gõ cửa.
“Anh, anh ngủ chưa?”
Bên trong im lặng một lát mới nghe thấy giọng nói của Hàn Thanh: “Vẫn chưa.”
“Anh, vậy em vào được không?”
“Vào đi.”
Hàn Tuyết U cuối cùng cũng mỉm cười, rồi mở cửa bước vào.
“Anh, tối nay em sẽ đến tập đoàn Tân Thời dự sự kiện kỉ niệm.
Đây là chiếc váy em mới mua hôm qua, nhìn có đẹp không?”
Hàn Tuyết U cố lấy hết dũng khí mới có thể nhìn Hàn Thanh để hỏi ý kiến.
Cô ta cảm thấy mình vẫn phải có quan hệ tốt với Hàn Thanh… cô ta vẫn phải dựa vào anh ta.
Hàn Thanh ngồi trước bàn tài liệu và điện thoại di động trước mặt, nhưng ánh mắt không nhúc nhích, cũng không có đáp lại cô ta, nụ cười ban đầu của Hàn Tuyết U lập tức thay đổi, sau đó chậm rãi đi về phía anh ta.
“Anh, trễ thế này rồi anh vẫn còn làm việc sao?”
Khóe môi của Hàn Thanh khẽ mấp máy: “Ừ.”
Rõ ràng là không quan tâm đến dáng vẻ của cô ta, Hàn Tuyết U vẫn đứng im không nhúc nhích, khó xử cắn cắn môi dưới của mình.
Anh cả… luôn tỏ ra đặc biệt hờ hững lạnh lùng với cô ta, sau bao nhiêu năm vẫn không thay đổi.
Hàn Tuyết U hạ mắt nhìn xuống ngón chân của mình, trái tim cũng dần dần chùng xuống.
Hàn Thanh cũng chợt nhận ra căn phòng có vẻ quá yên tĩnh sau khi cô ta bước vào, anh ta ngầng đầu lên liếc nhìn Hàn Tuyết U, thấy cô ta đang nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình, anh ta mới chợt nhận ra mình quả thực quá lạnh lùng với cô ta.
Nghĩ đến đây, Hàn Thanh liếc qua nhìn chiếc váy trên người cô ta, sau đó trầm giọng nói: “Cũng không tệ.”
Nghe vậy, Hàn Tuyết U đột nhiên ngầng đầu, kinh ngạc nhìn Hàn Thanh: “Anh cả?”
“Váy.” Hàn Thanh nói xong liền cúi đầu xuống.
Hàn Tuyết U ngần người một hồi mới phản ứng lại, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng: “Anh cả cảm thấy đẹp sao? Cảm ơn anh cả.”
Nói xong, cô ta đi về phía trước ngồi xuống ghế bên cạnh, chỉ thấy ở đó có một chiếc hộp được đóng gói rất đẹp, Hàn Tuyết U khẽ nói: “Chiếc hộp này đẹp quá, bên trong là gì vậy?”
Cô ta vừa muốn vươn tay chạm vào, nhưng Hàn Thanh đã mắng cô ta.
“Đừng chạm vào.”
Giọng nói của anh ta vô cùng lạnh lùng, giống như được truyền đến từ tận đáy hồ, chấn động đến mức tay của Hàn Tuyết U dừng lại ngay tại chỗ.
“Đi ra ngoài.“ Hàn Thanh đột nhiên tỏa ra một luồng khí lạnh rồi quát lên.
Hàn Tuyết U ngầng đầu bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh ta, vẻ mặt Hàn Thanh rất nghiêm túc, trông có vẻ rất dữ tợn.
Không thể hiểu được, trong lòng Hàn Tuyết U cảm thấy rất oan ức, cô ta thu tay lại, sau đó đứng dậy nói nhỏ: “Em, em biết rồi.”
Sau đó lập tức quay lưng chạy ra khỏi phòng.
Vẻ mặt của Hàn Thanh vẫn như cũ, anh ta giơ tay thả đầu ngón tay xuống chiếc hộp tỉnh xảo xinh đẹp kia.
Đây là chiếc váy mà anh ta nhờ Tô Cửu gửi cho Thẩm Kiều, nhưng Tô Cửu nói rằng cô ta không thể gọi điện thoại cho Thẩm Kiều, hơn nữa cô cũng có lễ phục riêng rồi nên đã gửi lại chiếc hộp này, nhưng chiếc váy này không phải váy bình thường, Hàn Thanh thật sự rất coi trọng nó.