Tiêu Túc trợn mắt: “Quay về?
Mợ hai, chúng ta không vào sao?”
“Không vào.“ Thẩm Kiểu cụp mắt, ngần người nhìn đầu ngón chân nhỏ xinh của mình: “Không còn cần thiết nữa.”
“Mợ hai…”
Không chờ Tiêu Túc tiếp tục khuyên cô, Thẩm Kiều quay ngược về hướng vừa rồi. Tiêu Túc vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, vài giây sau cậu ta mới lấy lại được phản ứng, xoay người đuổi theo bước chân cô.
“Mợ hai, có chuyện gì vậy?
Không phải nãy giờ chúng ta nói chuyện rất vui sao, nói cùng nhau vào mà?”
Cho dù Tiêu Túc có nói thế nào đi chăng nữa thì Thầm Kiểu đều không đề ý đến cậu ta, cứ một mực đi về phía trước. Tiêu Túc theo sau cô một hồi lâu, cuối cùng nhịn không được mà di đến chặn trước mặt cô: “Mợ hai, nói thế nào thì chúng ta cũng đến rồi, không vào mà đi về như vậy, có phải là không…”
“Anh không thấy sao?“ Thẩm Kiều ngầng đầu, ánh mắt nhạt nhẽo dừng trên mặt Tiêu Túc.
Ánh mắt của cô làm Tiêu Túc cảm thấy kinh ngạc, ngơ ngác hỏi lại một câu: “Thấy cái gì?”
Trong mắt Thẩm Kiều càng chua xót hơn, cô rũ mắt nói: “Người ta đang vui vẻ với nhau, chúng ta đi vào làm gì? Không phải sẽ làm phiền người khác sao? Tôi cảm thấy… đây không phải là chuyện tốt lành gì.”
““ Tiêu Túc còn cho rằng cô sẽ nói chuyện gì, thì ra chỉ là vì chuyện này, vẻ mặt cậu ta hơi thay đổi: “Lời này không thể nói vậy được đâu, đâu thể nói đang vui vẻ với nhau được chứ? Mợ hai cô cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi, Hàn Tuyết U không có lòng tốt, sao cô lại…”
“Đến cả chị em tốt của tôi còn làm vậy với tôi, còn Dạ Mạc Thâm thì sao? Anh cứ luôn miệng nói Hàn Tuyết U thế này thế kia, nhưng sao anh không nói đến Dạ Mạc Thâm?
Cứ cho là anh nói thật, Hàn Tuyết U thật sự có tình cảm với Dạ Mạc Thâm, vậy anh ta có ý gì chứ? Biết người khác có tình cảm với mình, tại sao anh ta lại không từ chối? Còn muốn tôi đến từ chối giùm anh ta sao?”
“Chuyện này…”
“Anh ta là người trưởng thành, có suy nghĩ của riêng mình, anh ta muốn làm gì tôi không ngăn được.
Nếu như anh ta thật sự thích Tuyết U, muốn ở bên cạnh cậu ấy, vậy chẳng lẽ tôi còn có thể cầm dao đặt trên cổ anh ta, ép anh ta không được thích sao? Tiêu Túc, anh chưa từng thích một người nên anh vẫn chưa hiểu, nếu anh ta thật sự muốn làm vậy thì tôi có muốn ngăn cũng không ngăn được, nếu như đi vào…” Thẩm Kiều rũ mắt, nở nụ cười tự giễu rỗi nói tiếp: “Cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.”
Thẩm Kiều cô không thể nào vứt bỏ tự tôn được, với cô mà nói lòng tự “Anh ta là người trưởng thành, có suy nghĩ của riêng mình, anh ta muốn làm gì tôi không ngăn được.
Nếu như anh ta thật sự thích Tuyết U, muốn ở bên cạnh cậu ấy, vậy chẳng lẽ tôi còn có thể cầm dao đặt trên cổ anh ta, ép anh ta không được thích sao? Tiêu Túc, anh chưa từng thích một người nên anh vẫn chưa hiểu, nếu anh ta thật sự muốn làm vậy thì tôi có muốn ngăn cũng không ngăn được, nếu như đi vào…” Thẩm Kiều rũ mắt, nở nụ cười tự giễu rỗi nói tiếp: “Cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.”
Thẩm Kiều cô không thể nào vứt bỏ tự tôn được, với cô mà nói lòng tự người khác nhìn thấy khóe mắt cô có lấp lánh ánh nước.
Cho đến tận khi đi xa rồi, Thẩm Kiều mới nhận ra rằng Tiêu Túc không đi theo cô. Cô ngầng đầu lên, ngầng cao đầu ưỡn ngực di về phía trước, nhanh chóng đưa tay lên lau đi những vệt nước nơi khóe mắt.
Không sao cả, nếu đây là lựa chọn của anh, vậy thì cô cũng không thể làm gì được.
Sau khi quay về công ty, Thẩm Kiều gặp phải Tịnh Nhan đang muốn ra khỏi công ty. Tịnh Nhan nhìn thấy hốc mắt cô hồng hồng, đôi môi cô ấy khẽ giật giật muốn đi lên nói gì đó với cô nhưng khi vừa đi được vài bước thì dường như cô ấy nghĩ đến chuyện gì đó, tức giận chu môi rồi Xoay người bỏ di.
“Tịnh…” Lời nói đã ra đến miệng nhưng lại bị Thẩm Kiều cứng rắn nuốt ngược trở vào.
Cuối cùng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng ảm đạm của Tịnh Nhan.
Đứng đó chốc lát, Thẩm Kiều đi vào thang máy trở lại văn phòng.
Cô không ngờ rằng những người phía dưới lầu đã sớm bàn tán về cô.
“Này các cô thấy không? Vừa này cô chủ tập đoàn nhà