“Cô!” Tịnh Nhan che mặt lại muốn bước lên, Hàn Tuyết U lùi về sau một bước:“Cái tát là đề nhắc nhở cô biết thức thời thì cút sang một bên cho tôi, nếu không… thân phận cô chủ nhà họ Hàn của tôi không dễ chọc vào như vậy đâu.”
Tịnh Nhan không quan tâm mà xông lên trước, trả cái tát kia về lại cho cô ta.
Cô ấy vô cùng hung dữ, hành động nhanh lẹ, Hàn Tuyết U còn ngây người chưa lấy lại được phản ứng thì mặt đã bị tát cho một cái.
“Không ngờ cô còn dám đánh tôi?”
“Cô có thể đánh tôi thì tại sao tôi không thể đánh cô?” Tịnh Nhan xông lên giận dữ nói.
Hàn Tuyết U che mặt mình lại, độc ác trừng mắt nhìn đối phương, dáng vẻ hận không thể xông lên xé nát cô ấy: “Cô đừng cho rằng cô là bạn của Thẩm Kiều thì tôi không dám đụng vào cô?”
“Cô muốn làm gì tôi thì làm, chỉ là đến chồng của bạn tốt mình mà cô còn có thể dòm ngó được, càng đừng nói đến tôi chỉ là một người bạn bình thường của bạn thân cô mà thôi. Đương nhiên cô phải dùng thủ đoạn ác liệt hơn để đối phó với tôi, tôi nói có đúng không?”
Nghe vậy, vẻ mặt Hàn Tuyết U lập tức thay đổi: “Cô đừng nói hươu nói vượn, cái gì dòm ngó chứ, tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì.”
“Nghe không hiểu sao?” Tịnh Nhan lau vết máu trên khóe môi cười, lạnh một tiếng: “Đương nhiên cô nghe không hiểu rồi, dù sao cô cũng muốn giả vờ mà, trước mặt Thẩm Kiều thì vờ làm chị em tốt với cậu ấy, còn trước mặt cậu Mạc Thâm lại tỏ ra ngoan hiền. Thật ra cô muốn quyến rũ cậu Mạc Thâm, vì thế cố ý ăn mặc như vậy, người khác nhìn không ra, cô cho rằng tôi nhìn không raà?”
Tịnh Nhan không hề khách sáo với Hàn Tuyết U.
Mới đầu cô ấy còn nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy cô ta đầy Dạ Mạc Thâm về, tươi cười trên mặt và ánh sáng trong mắt còn chưa tan thì Tịnh Nhan đã có thể vô cùng chắc chắn cô ta có ý đồ với cậu Mạc Thâm.
“Cô nhìn ra cái gì? Chỉ dựa vào suy đoán của cô mà đã kết luận tôi làm vậy rồi sao? Cho dù là luật pháp cũng cần chứng cứ! Cô ăn không nói có vu oan cho người khác, tôi không nhận đâu.”
“Biết ngay là cô không chịu nhận mà.” Tịnh Nhan cười lạnh một tiếng, cô ấy giơ di động lên: “Tôi đã gửi hình ảnh vừa rồi cô ở cạnh cậu Mạc Thâm cho Thẩm Kiểu rồi, cô đoán xem sau khi cậu ấy thấy được thì sẽ nghĩ thế nào về cô? Các người còn có thể làm chị em tốt được sao?”
Nghe vậy, vẻ mặt Hàn Tuyết U lập tức thay đồi: “Cô làm gì đó?“ Cô ta bước lên muốn giành lấy di động trong tay Tịnh Nhan nhưng Tịnh Nhan lại nhanh chóng lùi về sau một bước, cười lạnh nói: “Hoảng hốt gì chứ? Không phải là cô làm sao? Thế mà bày ra dáng vẻ thấp thỏm không yên làm gì?”
Hàn Tuyết U cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Đã gửi đi thì sao? Tôi quang minh lỗi lạc, vả lại Thẩm Kiều sẽ không tin cô.”
“Được, vậy chờ xem.” Tịnh Nhan cất di động, hung dữ trừng mắt nhìn Hàn Tuyết U rồi đi thằng ra ngoài.
Lúc Thẩm Kiều đang rót nước thì nghe thấy thông báo có tin nhắn zalo, lập tức cầm lấy điện thoại xem thử. Sau khi thấy Tịnh Nhan gửi cho cô một đoạn video, tim cô đập thình thịch ngẩn người đứng đó hồi lâu, đến nước sôi tràn ra khỏi ly mà cũng không biết.
Mãi cho đến tận khi bàn tay truyền đến cảm giác đau thấu tim, Thẩm Kiều mới hồi phục lại tinh thần, run rầy thả cái ly ra, sau đó nhìn lại bàn tay và ngón tay đang dần đỏ lên vì bỏng của mình.
Dường như cô đang suy tư điều gì đó, chốc lát sau Thẩm Kiều đi tắm nước lạnh, lấy thuốc trị phỏng từ lần trước bôi vào rồi tiếp tục làm việc.
Vừa mới ngồi xuống, Tịnh Nhan lại gửi đến một tin nữa.
“Mình biết bây giờ cậu không muốn tin mình nhưng mình có video làm chứng, chứng minh mình không nói hươu nói vượn. Thẩm Kiều, mình nhìn người rất chuẩn, cậu tin mình một lần di.”
Thẩm Kiều im lặng nhìn chằm chằm tin nhắn ấy, lúc cô gần tỉnh táo lại thì Hàn Tuyết U đã gọi điện đến.
Khi vừa nhìn thấy cuộc gọi của Hàn Tuyết U, tay Thẩm Kiều run lên, di động “cạnh” một tiếng rồi rơi trên mặt bàn. Cũng may khoảng cách không xa cho nên di động không có Ẩ, ^ `:K, ^ x ¬ vấn đề gì, tiếng chuông vẫn còn reo vang.
Qua thật lâu Thẩm Kiều