Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng: “Anh cả cứ quá lo, giáng chức chỉ là che giấu tai mắt người ngoài mà thôi. Thẩm Kiều là vợ của Dạ Mạc Thâm em, sao em nỡ lòng nào đề vợ mình bị bắt nạt chứ?”
Nói tới đây, đột nhiên Dạ Mạc Thâm đi chuyền bánh xe về phía chỗ Thẩm Kiều, trong tay Thầm Kiều còn cầm phần tư liệu kia.
“Thẩm Kiều, cô nói có phải hay không?”
“Hả?” Thẩm Kiều chưa kịp phản ứng, phần eo đã cứng lại. Không ngờ Dạ Mạc Thâm lại vòng tay quanh eo cô, sau đó ôm cô vào trong lòng, cả người cô không thế không chế được vào ngã vào trong lòng Dạ Mạc Thâm.
Dạ Lẫm Hàn đứng một bên nhìn thấy cảnh này, bàn tay đang đặt bên hông nhịn không được mà siết chặt lại, trong ánh mắt xuất hiện một chút tức giận yếu ớt.
“Xem ra hôm nay vợ tôi rất nhiệt tình đó, thế mà lại chủ động nhào vào lòng tôi, Vậy… tôi cũng không thể phụ ý tốt của vợ mình được.” Còn không chờ cô nhận ra anh muốn làm gì, anh đã nhéo cằm cô rồi hôn lên.
Khoảnh khắc bốn cánh môi chạm vào nhau, con ngươi của Thẩm Kiều hơi run lên, quên cả giấy giua.
Rõ ràng mới vừa nãy anh còn ngồi ăn cơm trong nhà hàng với Hàn Tuyết U, một lát sau anh lại hôn môi cô ngay trước mặt anh cả, anh có ý gì chứ?
Đây không phải cảm tình, cũng không phải khao khát, mà là một kiểu giả vờ và trả thù!
Bởi vì Dạ Lẫm Hàn đang ở đây cho nên anh cố ý làm như vậy.
Suy nghĩ rẽ quanh bảy khúc tám ngã hồi lâu, lúc Thẩm Kiểu lấy lại được tỉnh thần muốn đẩy Dạ Mạc Thâm ra thì anh lại nắm lấy bả vai cô đầy cô ra trước.
Cô nhìn quanh, thấy Dạ Lẫm Hàn đã không còn trong văn phòng.
Thẩm Kiều vung tay tát Dạ Mạc Thâm một cái.
“Khốn nạn.”
Dạ Mạc Thâm ăn một bạt tai, trên gương mặt tuấn mỹ lập tức xuất hiện dấu bàn tay. Anh nghiêng đầu, mím chặt đôi môi mỏng lộ ra đường cong cương nghị, quai hàm căng chặt chứng minh lúc này anh đang rất tức giận.
Nhưng lửa giận trong lòng Thẩm Kiều vẫn chưa tan hết, cô lại muốn vung tay tát anh một cái nữa nhưng lần này bị Mạc Dạ Thâm giữ chặt tay lại.
Cô giãy giụa vài cái, tuy nhiên không thể giằng tay ra được.
Chỉ có thể tức giận nói với Mạc Dạ Thâm: “Anh có ý gì? Lấy tôi làm công cụ trả thù của anh sao?”
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm bén nhọn, đáy mắt lạnh lẽo âm u, lời nói như giấu dao: “Cô là người phụ nữ đầu tiên dám đánh tôi.”
“Vậy thì thế nào?“ Thẩm Kiều cắn chặt môi dưới: “Anh có thể làm nhục tôi, tôi không thể trả thù anh sao? Anh cho rằng anh phục chức cho tôi thì tôi sẽ đội ơn anh ư? Dạ Mạc Thâm, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không đâu! Tôi thà ở cái nơi nhỏ bé kia làm việc cũng không bao giờ thèm đến cái nơi làm cho người khác thấy buồn nôn này!”
Nói xong, Thẩm Kiều dùng sức đầy Dạ Mạc Thâm ra, xoay người chạy ra ngoài.
Lúc cô xoay người, Dạ Mạc Thâm nhìn thấy hốc mắt cô ửng đỏ, đầu tiên dám đánh tôi.”
“Vậy thì thế nào?“ Thẩm Kiều cắn chặt môi dưới: “Anh có thể làm nhục tôi, tôi không thể trả thù anh sao? Anh cho rằng anh phục chức cho tôi thì tôi sẽ đội ơn anh ư? Dạ Mạc Thâm, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không đâu! Tôi thà ở cái nơi nhỏ bé kia làm việc cũng không bao giờ thèm đến cái nơi làm cho người khác thấy buồn nôn này!”
Nói xong, Thẩm Kiều dùng sức đầy Dạ Mạc Thâm ra, xoay người chạy ra ngoài.
Lúc cô xoay người, Dạ Mạc Thâm nhìn thấy hốc mắt cô ửng đỏ, Hàn Tuyết U một tin nhắn.
Lúc Hàn Tuyết U vội vàng chạy đến, Thầm Kiều đã ngôi rất lâu rồi, trước mặt cô đã có vài ly cà phê.
“Thẩm Kiều.” Hàn Tuyết U thở phì phò chạy nhanh vào, nhưng khi đến gần Thẩm Kiều thì từ từ đi chậm lại. Chờ đến khi cô ta ngồi xuống trước mặt cô thì hơi thở cô ta đã dần bình thường lại.
“Ngồi đi.” Vẻ mặt Thẩm Kiều tràn đầy lạnh nhạt.
Tâm trạng Hàn Tuyết U vô cùng thấp thỏm bất an ngồi xuống, bảo nhân viên phục vụ mang lên cho cô ta một ly cà phê, sau đó mới nhìn Thẩm Kiều.
“Thẩm Kiều, vẻ mặt cậu… trông không tốt lắm, có phải cậu còn giận mình không?”
“Giận?“ Thẩm Kiều ngầng đầu nhìn người đối diện. Hàn Tuyết U trang điểm rất xinh đẹp, có điều cô ta không còn mặc bộ quần áo như lúc trưa, bây giờ cô ta đang mặc một cái váy màu hồng nhạt,