Vì cô không có gì để nói, Dạ Mạc Thâm sẽ không hỏi thêm gì nữa.
Dạ Mạc Thâm tự mình lăn bánh xe đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình cô, Thẩm Kiều ngần ngơ, sau đó cô dựa lưng vào giường, ngơ ngác nhìn lên trần nhà trước mặt.
Mặc dù đã cố gắng an ủi bản thân rằng những chuyện này không liên quan gì đến cô, cô muốn bình tĩnh lại nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.
Nhắm mắt lại, tất cả những gì hiện lên trong tâm trí Thẩm Kiều đều là hình ảnh bọn họ đang ở bên nhau.
Kể từ ngày đó, Hàn Tuyết U bắt đầu không liên lạc lại với cô, Thẩm Kiều không hề nghĩ ngợi hay chủ động liên lạc với cô ta, hàng ngày cô vẫn sáng dậy đi làm, tối đến thì về nhà, như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Dạ Mạc Thâm thì khác, vì Hàn Tuyết U nói ra sự việc trước mặt mình, nên anh ấy bắt đầu nghi ngờ và nhờ Tiêu Túc di điều tra.
Sau khi Tiêu Túc nghe được tin tức, có chút kinh ngạc: “Cậu Dạ, anh cho rằng Hàn Tuyết U…”
“Cô ta không thể không liên quan đến chuyện này, người phụ nữ đêm đó là ai cần dựa vào cô ta để tìm manh mối, cậu hẳn là hiểu được ý của tôi.”
Nghe vậy, cuối cùng Tiêu Túc gật đầu hiểu rõ: “Nhưng cô ta là con gái nhà họ Hàn, tôi sợ.
“Cậu cứ việc mà là, có thể sử dụng biện pháp mạnh khi cần thiết.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi làm ngay.”
Khi Tiêu Túc đi ra ngoài, cậu ta tình cờ gặp Thẩm Kiều đang đi vào đưa cà phê, nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Thẩm Kiều, Tiêu Túc bỗng nghĩ tới điều gì đó, lắc đầu thở dài rồi rời đi.
Đã lâu như vậy, Tiêu Túc vẫn chưa tìm được người phụ nữ kia cho Dạ Mạc Thâm, cậu ta vốn tưởng rằng chuyện này sẽ không giải quyết được gì, ai biết manh mối lại đột nhiên xuất hiện.
Nhận thấy Dạ Mạc Thâm quan tâm người phụ nữ đêm đó như vậy, nếu thật sự tìm được người trở về, mợ hai sẽ thế nào đây?
Đột nhiên, Tiêu Túc cảm thấy đau lòng thay cho Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều yên lặng đặt cà phê lên bàn, sau đó lại đi ra ngoài.
Dạ Mạc Thâm liếc nhìn cô một cái cũng giữ im lặng.
Bữa trưa, trong nhà ăn ở căn tin đặc biệt ồn ào, nếu là bình thường Thầm Kiều sẽ không quan tâm đến loại chuyện này, nhưng hôm nay, khi cô ấy bước vào nhà ăn, ánh mắt của mọi người đều dừng trên mặt cô, thậm chí có người còn tỏ ra khinh thường và hắt hủi, Thẩm Kiều không thể giải thích được điều này.
Vì vậy cô đẩy nhẹ người Tịnh Nhan ở bên cạnh: “Cậu có cho rằng ánh mắt của mọi người nhìn mình hôm nay rất kỳ quái không?”
Nghe vậy, Tịnh Nhan nhìn xung quanh một lượt rồi gật đầu: “Mình cũng thấy vậy, hình như bọn họ đều mắng chửi cậu, cậu lại làm gì rồi sao?”
Ánh mắt Thẩm Kiều có chút mờ mịt: “Mình đã làm cái gì?”
“Vậy chúng ta ăn trước đi, ăn xong mình giúp cậu hỏi sao lại như vậy.
Tịnh Nhan đưa cô đến một góc để ngồi xuống, vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng người của bàn bên cạnh.
“Tại sao cô ta lại còn dám tới?
Sau khi làm ra chuyện bê bối như vậy cô ta còn dám xuất hiện ở đây, thật không biết xấu hổ.”
Việc bê bối?
Thẩm Kiều khẽ cau mày.
“Đừng nói đến cô ta, cô ta còn có mặt mũi sao? Ngay cả giường của cậu Dạ cùng phó tổng Dạ đều di, nhìn cách bọn họ đối xử với cô ta và mọi người khác nhau, trên giường hẳn là làm nhiều thủ đoạn đê tiện rồi? Cô ta thật sự khiến cho hai người đàn ông giúp cô ta đổi đi chỗ khác, nhưng đáng tiếc, cô ta lấy được lòng hai người đàn ông của nhà họ Dạ còn chưa thấy đủ, còn đi dụ dỗ người đã có gia đình. Loại chuyện bỉ ổi này có lẽ chỉ có loại người đê tiện này mới có thể làm ra được.”
Tịnh Nhan vừa mới ăn cơm, nghe vậy liền bỏ thìa xuống, “Bọn họ đang nói bậy nói bạ cái gì?”
“Yo, Đây không phải là kẻ thứ ba sao? Cô cũng đến căn tin để ăn?
Thật là trùng hợp!”
Đột nhiên một giọng nữ chói tai vang lên, tiếp theo là