Môi Thẩm Kiều nhếch môi cười lạnh: “Chúng tôi không giàu có giống như cô, cơm trưa là chúng tôi bỏ tiền mua về, ăn cái gì có liên quan đến cô à?”
Với lại Thầm Kiều tin tưởng, nếu dưới tầng dưới thật sự đã xảy ra việc gì, lúc cô không biết chuyện gì bị tất cả mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm cô, như vậy cô tin tưởng chờ cô ăn xong bữa cơm này, người dưới tầng chắc hẳn còn chưa có rời đi, đoán chừng muốn ồn ào cả ngày.
Nếu dưới tầng người đó chưa rời đi, cô tại sao lại không tiếp tục ăn cơm đâu?
Tịnh Nhan ăn rất buồn bực, nhỏ giọng hỏi han: “Cậu không sốt ruột một chút gì a, tầng dưới đã xảy ra việc gì hiện tại mình tò mò muốn chết, làm sao có tâm tình ăn cái gì a?”
“Không có tâm tình cũng muốn ăn, có khi còn phải dùng sức lực nữa đấy?” Thẩm Kiều không đề ý trả lời một câu.
Tịnh Nhan lập tức nghe hiểu được, gật đầu: “Cậu nói đúng, bọn mình có khi còn phải đánh một trận thật ấy chứ! Thật lâu mình không đánh nhau, đột nhiên rất ngứa tay am Thẩm Kiều: “…… “
Xuýt chút nữa bị ngẹn, cô không có cách nào đành liếc mắt nhìn Tịnh Nhan một cái: “Cậu hưng phấn như vậy a?”
Chẳng qua Thẩm Kiều lại không dự đoán được, cô ăn bữa cơm này quả thật đúng, bởi vì tối nay lúc cô đi xuống tầng quả thật cần dùng đến sức lực.
Vốn Tường Vi định đến gây phiền phức, không nghĩ tới các cô cư nhiên bình tĩnh như vậy, cô ta đứng ở bên cạnh bỗng nhiên trong lúc đó cảm giác rất xấu hồ, cô ta tức giận trừng mắt nhìn Thầm Kiều liếc mắt một cái: “Để tôi nhìn xem lúc cô đi xuống dưới tầng còn có thể bình tĩnh như vậy hay không!”
Nói xong, Tường Vi tức giận xoay người bước đi.
Chờ cô ta đi rồi, Tịnh Nhan hướng đối bóng dáng cô ta thè lưỡi, hoàn toàn không có đề cô ta vào trong mắt.
Thẩm Kiều đành chịu mà nhìn xuống dưới bàn, tiếp tục ăn cơm của chính mình.
Hai người cứ như vậy châm chậm ăn cơm, những người xung quanh nhìn thấy đều sốt ruột thay các cô, giống như hai người các cô không chuyện gì xảy ra vậy, bình tĩnh hơn bất cứ ai.
Đợi cho các cô ăn cơm xong rồi, thời gian đã qua hơn mười phút, Tịnh Nhan thu thập mọi thứ xung quanh, “
Hiện tại chúng ta đi xuống tâng được chưa?”
Thẩm Kiều cầm khăn lau lau một chút bên miệng, gật gật đầu: ” Được, chúng ta đi xuống di.”
Sau khi hai người dọn dẹp xong thì đi xuống dưới tầng, trong lúc hai người các cô đang ăn cơm, Mọi người xung quanh muốn hóng chuyện cũng nhanh chóng ăn xong cơm, thấy các cô đi xuống tầng dưới, cũng chạy nhanh dọn dẹp đồ vật này nọ đi theo các cô cùng nhau đi xuống tầng chuẩn bị hóng hớt. Không có biện pháp, con người rất thích hóng chuyện a.
Tịnh Nhan và Thẩm Kiều cùng nhau đi xuống dưới tầng, nhìn thoáng qua đám người đi theo đằng sau, nhỏ giọng hỏi: “Thật sự không có việc gì sao? Mình nhìn bọn họ vẫn đi theo chúng ta, cũng không biết tầng dưới rốt cuộc có chuyện gì, nếu không mình xuống thăm dò giúp cậu trước?”
“Không cần phiền toái như vậy, có chuyện gì đi xuống nhìn là biết.”
Thật ra Thầm Kiều cũng rất muốn biết, đã xảy chuyện gì khiến người khác nghĩ cô là bồ nhí?
Bồ nhí đãng nhẽ cách cô rất xa, hơn nữa…… Cho dù là bồ nhí, cũng là cô đi tìm bồ nhí chứ.
Lại nghĩ về Lâm Giang.
Nghĩ đến đó, bước chân của Thẩm Kiều đột nhiên dừng một chút, nhớ tới phía trước Lâm Giang lại đây câu xin cô không cần nhắm vào hắn, lúc ấy Thầm Kiều cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà bây giờ, người mà có hận thù với cô chỉ có Lâm Giang và cô bồ nhí Bảo Cầm.
“Sao vậy?” Tịnh Nhan cảm thấy sự bất thường của cô, hỏi một câu.
Nghe tiếng, Thẩm Kiều thoát từ trong suy nghĩ của mình ra, “Không có việc gì, mình chỉ là cảm thấy được mình biết người gây chuyện dưới tầng là ai.”
“Là ai a?” Tịnh Nhan tò mò hỏi.
Thẩm Kiều cười nhạt nói: “Nếu mình không có đoán sai, hẳn là chỉ có người kia mới có thể sai như vậy.”
TEIRIERIEIN Cái gì nha, khó hiểu