Khoe tình cảm xong, Dạ Mạc Thâm lại nói thêm một câu.
“Lần này vợ tôi bị thương nặng như vậy, tôi sẽ không để yên đâu.”
Lâm Giang vừa nghe thấy vậy suýt nữa hộc máu luôn, rất muốn chất vấn anh ta thì sao? Anh ta làm thế nào bây giờ? Vợ anh ta còn đang nằm trong phòng cấp cứu kia kìa, có gặp nguy hiểm hay không còn chưa biết được đâu!
Đúng vào lúc này, cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, bác sĩ đi ra: “Trong các vị, ai là người nhà của Thi Bảo Cầm?”
Không ai trả lời!
Bác sĩ nhíu mày: “Người nhà của Thi Bảo Cầm không có ở đây sao?”
Lâm Giang vội vàng phản ứng lại, cất bước tiến lên: “Bác sĩ, tôi là chồng của Bảo Cầm.”
“Anh này, vợ anh ra rất nhiều máu, phải sinh con trước khi đến ngày, phiền anh ký giấy đồng ý phẫn thuật.”
Lâm Giang nghe nói chợt mở to mắt: “Sinh con trước khi đến ngày?
Vậy… Đứa bé có khỏe mạnh không?”
“Thưa anh, trước mắt có thề để đứa bé bình an ra đời hay không vẫn chưa thể biết được, nhưng bệnh viện sẽ cố hết sức, xin anh nhanh chóng ký tên, đừng kéo dài thời gian nữa.
Hai tay Lâm Giang run rầy, lấy bút ra ký tên mình lên.
Cuối cùng, anh ta suy nghĩ một lát, thế mà lại cắn răng nói: “Bác sĩ, nếu như có thể… Tôi muốn đưa ra một yêu cầu với ông!”
“Gái gì?” Bác sĩ liếc mắt nhìn anh ta.
Lâm Giang nắm chặt nắm đấm, dường như đang ra một quyết định cực kỳ quan trọng: “Nếu hai người đều có nguy hiểm, tôi hy vọng… Có thể bảo vệ con của tôi!”
Bác sĩ: “…”
Thẩm Kiều bên cạnh: “…
Cô mở to mắt, khó mà tin vào những gì mình vừa mới nghe thấy.
Lâm Giang lại có thể… Nói với bác sĩ bảo vệ đứa con, vậy người lớn thì sao? Anh ta không cần người lớn nữa sao?
Toàn thân cô đột nhiên lạnh lễo, Thẩm Kiều nhìn người đàn ông mà mình từng chung sống hai năm kia, lúc này cảm thấy như rơi xuống hầm băng. Hóa ra sống chung trong thời gian hai năm, cô chưa từng nhìn thấu người đàn ông này, không ngờ được anh ta cặn bã, vô tình vô nghĩa, hơn nữa lại còn… Mất hết tính người đến như vậy.
Đột nhiên Thẩm Kiều chợt bắt đầu cảm thấy không đáng cho Thỉ Bảo Cầm kia, dựa theo cách nói của cô ta, cô ta cũng chỉ là người phụ nữ đáng thương bị lừa gạt mà thôi, mà người đầu sỏ của tất cả những chuyện này vốn dĩ chính là Lâm Giang.
Cô không kiềm chế được, lập tức lên tiếng tức giận mắng anh ta: “Lâm Giang, anh có còn là người nữa không hả?”
Nghe thấy cô chất vấn như vậy, Lâm Giang quay đầu nhìn cô: “Đừng có xen vào việc người khác, Bảo Cầm nằm bên trong đó, còn không phải do cô gây ra sao, giả vờ cái gì?”
Thẩm Kiều mỉm cười lạnh lùng: “Hẳn là anh phải hiểu rõ hơn tôi tại sao cô ta lại đến tìm tôi chứ?”
Lời nói này khiến Lâm Giang lập tức chột dạ, anh ta rụt cổ, đột nhiên xoay người sang nói với bác sĩ: “Bác aa sĩ, lời nói vừa nãy chính là những gì tôi muốn nói, làm phiền ông.”
Nhưng mà ai ngờ được bác sĩ lại không nề mặt anh ta chút nào, phản bác lại: “Thưa anh, bệnh viện có quy định bằng văn bản rõ ràng, khi người lớn và đứa bé cùng gặp tình huống nguy hiểm, đều sẽ ưu tiên bảo vệ người lớn.”
“Ông nói cái gì?” Lâm Giang nhíu mày: “Chuyện này có nghĩa là sao? Cái gì gọi là quy định bằng văn bản rõ ràng? Không phải quyền quyết định chuyện này nằm trong tay chúng ta sao? Liên quan gì đến bệnh viện của các ông?”
Bác sĩ cũng chẳng thèm quan tâm đến anh ta nữa, lập tức xoay người đi thằng vào phòng phẫu thuật, sau khi cánh cửa đóng lại, Lâm Giang vẫn còn muốn đuổi theo, y tá đi đến nói: “Thật xin lỗi thưa anh, ở đây là phòng cấp cứu, xin anh đừng gây ầmï!”
Lâm Giang tức giận đến mức không thể nào chịu nổi, chỉ vào bên trong: “Cái gì gọi là ngầm thừa nhận bảo vệ người lớn không bảo vệ đứa nhỏ, ông đây muốn bảo vệ đứa trẻ các ông có nghe thấy không hả? Tôi bảo vệ người lớn kia để làm gì? Tôi muốn bảo vệ đứa trẻ đề nối dõi tông đường cho tôi chứ!”
Y tá là phụ nữ, nghe thấy lời nói của người đàn ông thẳng thắn này quả thật muốn đấm cho anh ta một quả, nhưng bồi dưỡng nghề nghiệp tốt đẹp khiến cô ấy kiểm chế được xúc động này, cuối cùng chỉ châm chọc một câu: “Trong nhà anh có ngai vàng cần phải thừa kế à?”
Lâm Giang nghe vậy sửng sốt một lát: “Cô nói gì cơ?”
“Nếu không có ngai vàng cần phải thừa kế, thì sau này anh lại sinh