Thẩm Kiều được Dạ Mạc Thâm đưa vào một phòng làm việc, còn đang nghi ngờ làm sao có thể tùy tiện bước vào đây như vậy, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Sao các cháu lại ở đây vậy?”
Thẩm Kiều nghe vậy mới bất ngờ phát hiện ra, người xuất hiện trong phòng làm việc lại chính là Tống An.
Không ngờ rằng lại có thể gặp được bà ấy ở đây, đột nhiên lúc này.
Thẩm Kiểu cảm thấy dì út của Dạ Mạc Thâm có cảm giác như xuất hiện ở khắp mọi nơi vậy.
“Oa, Kiều Kiều, sao cháu lại bị thương đến mức độ này?” Dì út Tống vừa nhìn thấy Thẩm Kiều bị thương thành ra như vậy, lập tức sợ đến mức giật mình.
Phản ứng còn dữ dội hơn lúc trước khi cô bị trúng độc, dù sao lần này là bị thương ngoài da, trên mặt, trên cổ, trên cánh tay, phủ đầy những vết thương lớn nhỏ, nhìn qua thấy mà ghê người, giống như đã trải qua một trận… Xâm phạm đáng sợ vậy.
“Dạ Mạc Thâm, không phải trước đó dì út đã nói với cháu rồi sao, phải bảo vệ vợ mình cho thật cần thận chứ? Cháu bảo vệ cô ấy như vậy đó hả?”
Dạ Mạc Thâm: “…”
Dạ Mạc Thâm bị Tống An trách mắng như vậy, cũng cảm thấy hình như từ trước đến nay mình chưa từng bảo vệ cô chu đáo, trước đây anh không suy nghĩ quá nhiều, nhưng mà lần này… Đã thấy dáng vẻ cô vết thương khắp người.
Đôi mắt Dạ Mạc Thâm tối đi mấy phần, giọng nói lạnh lùng: “Trước tiên cứ chữa trị cho cô ấy đã.”
“Chắc chắn là sẽ chữa trị, cháu cút ra ngoài trước di.” Tống An giữ Thẩm Kiều lại, sau đó đuổi Dạ Mạc Thâm ra ngoài, đóng cửa lại chữa trị vết thương cho Thẩm Kiều.
“Cởi hết quần áo ra đi, dì xem tình trạng vết thương cho cháu.”
Vì lúc trước đã từng cởi quần áo ra trước mặt Tống An một lần, cho nên lần này Thẩm Kiều không do dự nhiều, lập tức cởi bỏ cúc áo trên người, khi cởi quần áo ra cô vẫn cảm thấy da thịt rất đau.
“Đợi một lát!” Tống An ngăn lại, sau đó bước lên nhìn thoáng qua: “Là ai gây ra đây, thế mà lại có thể ra tay nặng như vậy. Quần áo dính cả vào miệng vết thương rồi, cháu đứng cậy mạnh giật ra, dì làm cho cháu.”
Thẩm Kiều không nhìn thấy sau lưng mình có dáng vẻ như thế nào, chỉ có thể mặc cho Tống An giúp mình, khi bà ấy kéo quần áo, mặc dù đã rất cẩn thận, nhưng Thẩm Kiều vẫn đau đến mức nhíu chặt đôi mi thanh tú, cắn môi dưới kiểm chế không để mình kêu lên thành tiếng.
Một lúc lâu sau, Tống An mới nói: “Được rồi.”
Lúc này Thẩm Kiều mới cởi quần áo ra, nhìn sau lưng cô, Tống An không kiềm chế được nhắm hai mắt lại, sau đó bảo cô ngồi yên đừng cử động, xoay người đi lấy thuốc.
Khi Tống An đi ra ngoài lấy thuốc, bà ấy nhìn thấy Dạ Mạc Thâm bên ngoài căn phòng, tức giận di tới đá cho anh một cái.
Dạ Mạc Thâm chịu đau, nhưng vẫn chỉ nhíu mày.
“Lần này dì không nói cháu nữa, cháu tự đi vào mà nhìn xem, nhìn xem cô ấy bị thương thành ra thế nào rồi.” Tống An nói xong đi thằng đi lấy thuốc, để lại một bóng lưng cho Dạ Mạc Thâm.
Dạ Mạc Thâm ngồi ngay tại chỗ sửng sốt một lát, nhớ đến dáng vẻ vừa nãy của Thẩm Kiều, thật ra chỉ riêng những vết thương lộ ra bên ngoài của cô thôi cũng đã có thể đoán được nơi không thấy được sẽ bị thương nặng đến mức nào.
Tống An chuẩn bị thuốc xong quay về, phát hiện Dạ Mạc Thâm thế mà lại ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích chút nào, giận mà không có chỗ trút: “Cháu thật là một tên chết vì suy nghĩ!”
Nói xong đi thằng vào phòng, Dạ Mạc Thâm vẫn luôn ngồi đợi bên ngoài, đồng thời cũng đợi tin tức của Tiêu Túc phía bên kia.
Tống An khử trùng miệng vết thương của Thẩm Kiều xong mới bôi thuốc, đợi đến khi thời gian trôi qua rất lâu rồi, Thẩm Kiều vẫn còn canh cánh trong lòng kết quả của Thi Bảo Cầm bên kia, đợi đến khi cô đã xong xuôi, sau đó cầm quần áo lên mặc vào, tiếp theo trượt xuống khỏi giường.
“Mấy lần đều phải làm phiền đến dì, thật sự là cảm ơn dì.”
“Người một nhà không nói lời khách sáo, chút chuyện nhỏ nhặt này còn phải cảm ơn cái gì chứ?
Chẳng qua là cháu bị thương như vậy… Tạm thời không thể động vào nước, hơn nữa còn phải bôi thuốc hàng ngày nữa.”
Thẩm Kiều nghe vậy gật đầu: “Vâng, cháu sẽ chú ý.”
“Đúng rồi, ngoại trừ những vết thương trên người ra, cháu có cảm thấy khó chịu ở đâu nữa không?”
Thẩm Kiều nghe vậy cũng sững sờ, thật ra cô không hề cảm