Hành động của Dạ Mạc Thâm có chút điên cuồng, chờ đến khi anh bình tĩnh trở lại mới phát hiện không hợp lý, người trong ngực quá yên lặng, khác rất nhiều so với hình tượng kháng cự trước đó của cô.
Dạ Mạc Thâm cúi đầu nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo.
Không có giận dữ và thất vọng như trong tưởng tượng mà ngược lại, đôi mắt của cô rất bình tĩnh, giống như mặt hồ nước không gợn (} sóng.
Chuyện gì xảy ra vậy? Anh thô lỗ với cô như vậy mà cô lại không có một chút phản ứng nào? Một giây sau, Thẩm Kiều chớp mắt một cái rồi nhìn anh chằm chằm: “Dạ Mạc Thâm, có phải anh ghen hay không?” Dạ Mạc Thâm: “…” Thẩm Kiều tiếp tục chớp mắt mấy cái, cần thận nhìn chằm chằm con ngươi sâu thằm của anh, giống như muốn tìm ra chút cảm xúc từ trong đôi mắt của anh.
() “Đúng hay không?” Thấy anh không trả lời, Thẩm Kiều nhịn không được lại hỏi một câu.
Dạ Mạc Thâm: “…” Trán anh nổi lên gân xanh, anh giận dữ như vậy, lần đầu bị một người phụ nữ chọc giận đến tím mặt, sau khi làm ra những chuyện vừa rồi mà cô còn bình tĩnh hỏi anh có ghen hay không? Thẩm Kiều thấy anh không đáp lời, cúi đầu nhìn thoáng qua bộ quần áo màu xanh đã bị xé nát, nhẹ giọng nói: “Nếu như không phải ghen thì anh xé bọn chúng làm gì?” Bây giờ cả người Thầm Kiều chỉ () còn lại quần áo lót, cách một lớp áo sơ mi của anh, ánh mắt cô dán chặt lên người Dạ Mạc Thâm.
Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm sâu thằm nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, bỗng nhiên châm biếm cười lạnh thành tiếng: “Cô gái tái giá, là ai cho cô ảo giác đề cô cảm thấy rằng tôi xé bộ y phục này là vì ghen vậy?” Đôi mắt của Thẩm Kiều trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Không phải ghen thì anh tức giận như vậy làm gì chứ?” Đôi mắt của cô còn sạch sẽ hơn nước, trực tiếp đi sâu vào lòng của anh, loại cảm xúc thăm dò và tò mò ở () đáy mắt của cô vô cùng sống động, dường như còn mang theo mong đợi.
Chờ mong? Người phụ nữ này… “Cô đang suy nghĩ gì vậy? Không phải cô nghĩ là tôi sẽ thích một người phụ nữ như cô chứ?” Thẩm Kiều dừng lại.
“Một món hàng đã qua sử dụng, bị chồng trước của mình vứt bỏ, đang có thai còn chạy tới chỗ quyến rũ người khác, Dạ Mạc Thâm tôi sẽ cảm thấy hứng thú với người như cô sao?” {} Vẻ mặt của Thẩm Kiều trắng bệch, cắn môi giải thích cho bản thân: “Tôi không quyến rũ ai hết, tôi chỉ vô ý đụng phải anh cả, lúc ấy tôi ngã hôn mê cho nên…” “Cho nên cô đang giải thích cho tôi là đã biểu diễn như thế nào với anh cả sao? Thẩm Kiều, cô đang giả vờ đáng thương với tôi sao? Chiêu này không thích hợp với cô.” Dạ Mạc Thâm nắm cằm của cô, nở nụ cười độc ác: “Nếu như cô đồng ý dùng thân thể lấy lòng tôi thì có lẽ tôi có thể suy nghĩ lại xem có nên tin tưởng lời nói vừa rồi của cô hay không.” ) Anh ta buồn bực, trêu tức cô, Thẩm Kiều đều cảm thấy không sao ca.
Thế nhưng Dạ Mạc Thâm chỉ cần dùng một loại giọng điệu độc ác và ánh mắt để nói chuyện với cô thì đã làm cho Thẩm Kiều cảm thấy anh đang cố ý nhục nhã chính mình.
Mà loại nhục nhã này, Thẩm Kiều không thể chịu được! Cô tức giận cắn môi dưới, ánh mắt uất hận nhìn chằm chằm anh.
“Anh đừng có mơ!” Bàn tay đang bóp cằm của cô lại mạnh thêm một chút, nụ cười độc ác () của Dạ Mạc Thâm càng sâu: “Làm sao? Không phải mới vừa rồi còn mang dáng vẻ mong đợi sao, cô gái tái giá, cô thích tôi đúng không?” Cái gì? Thẩm Kiều nghe được câu này thì ánh mắt có chút bối rối.
Sao cô lại có thể thích người vừa độc ác vừa quá đáng như Dạ Mạc Thâm chứ? Đầu óc của cô bị hỏng mới có thể thích người này.
“Là cô rung động lại còn muốn đầy trách nhiệm lên trên đầu tôi, hỏi tôi có thích cô hay không sao?” Vừa nghĩ đến có thể là cô thích mình thì nụ cười trên môi của Dạ Mạc Thâm không tự giác được lan () rộng, đáy mắt đen như mực ánh lên một chút vui vẻ.
Mà hình như Dạ Mạc Thâm vẫn chưa phát hiện ra.
Vào lúc anh hỏi thì Thẩm Kiều cúi đầu, trong đôi mắt sạch sẽ xuất hiện một tia đau lòng! Sao cô lại ngốc đến mức hỏi Dạ Mạc Thâm mấy chuyện kia chứ? Cô là đứa ngốc