lật lọng hay không, kiểm tra một chút là biết ngay Có thể là do cô vẫn sợ Dạ Mạc Thâm hiểu lầm nên cô cứ chạy đi như vậy.
Không ngờ, anh lại có thể nói thẳng với Dạ Lẫm Hàn rằng nếu anh ta muốn thì có thể tìm ông nội ép cô quay về.
Nghĩ đến đây, Thầm Kiều đã trở nên tức giận, cô trực tiếp đầy cửa đi vao.
“Dạ Mạc Thâm, anh biến tôi trở thành thứ gì hả? Anh coi tôi là cái thùng rác hay là đồ chơi mà có thể tiện tay ném đi sao?”
Đột nhiên xuất hiện giọng nói của một cô gái khiến cho ba người đàn ông sửng sốt, sau đó cùng nhau ngó ra ngoài cửa nhìn xem.
Thẩm Kiều đẩy cửa bước vào, trên người cô mặc một đồ màu xanh nhạt mà trước khi đi cô giúp việc đã lấy ra để cô thay đổi, lúc này Thẩm Kiều cảm thấy bản thân cô phải tới công ty thì dù sao cũng không thể mặc đồ ngủ đi đến đó được? Cho nên cô đã nhận lấy bộ đồ màu xanh nhạt đó thực sự rất giống với khí chất trang nhã của cô, bộ đồ tôn lên làn da trắng nõn của cô khiến cô càng thêm phần ngây thơ trong sáng.
Bởi vì sắc mặt cô tái nhợt nhưng cũng không đến nỗi quá khó.
coi, ngược lại… thoạt nhìn thì cô còn mang một vẻ đẹp của sự ốm yếu.
Dạ Mạc Thâm không ngờ rằng cô sẽ xuất hiện ở đây, nhất thời anh có chút kinh ngạc, thế nhưng sau khi ánh mắt của anh đã nhìn đến bộ đồ màu xanh lam cô đang mặc trên người thì ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén vô cùng.
Người phụ nữ đáng ghét này! Anh mua cho cô một đống quần áo lớn như vậy đề ở trong tủ quần áo, vậy mà từ trước đến giờ cô không thèm liếc nhìn dù chỉ một lần, thậm chí cô còn vì thế mà tự mua quần áo mới cho mình, thế nhưng bây giờ cô lại có thể mặc quần áo mới đến trước mặt anh sao? Ha, quần áo này là do Dạ Lẫm Hàn mua cho cô sao? “Em dâu à, em tới đây làm gì hả?“ Dạ Lẫm Hàn nhìn thấy cô xuất hiện ở đây nên anh ta đã bước nhanh lên trước: “Không có chuyện gì chứ?”
Bởi vì trước đây cô đã khóc nên vành mắt của cô vẫn còn đọng lại một chút đỏ, so với sự lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm thì thái độ của Dạ Lãm Hàn có thể nói là ấm áp như than sưởi trong ngày tuyết lạnh giá, cô cười cười với anh ta, tiếng nói hạ thấp xuống.
“Cảm ơn anh hai, tôi không sao đâu.”
Cảnh này lọt vào trong mắt Dạ Mạc Thâm lại càng thêm phần châm biếm, anh cười lạnh mà hơi nhếch khóe môi lên: “Cô coi Dạ Mạc Thâm tôi đây chết rồi sao? Qua đây!”
Nghe thấy lời này, Thẩm Kiều dừng lại rồi nhìn sang phía Dạ Mạc Thâm.
Nhưng cô không hề động đậy, Dạ Lẫm Hàn hơi nhíu mày, nói: “Em dâu?”
“Anh hai, anh đi trước đi, tôi không sao đâu.”
Thầm Kiều gật gật đầu với anh ta, ra hiệu cho anh ta ra ngoài, Dạ Lẫm Hàn có chút không yên tâm: “Tôi phải ở lại đây? Còn có thể giúp em giải thích vài câu chẳng hạn.”
“Không cần đâu, anh càng giải thích lại càng rắc rối.”
“Thôi được rồi, vậy tôi đi trước ây.
Sau khi Dạ Lẫm Hàn rời khỏi, Thẩm Kiều mới đưa mắt nhìn về phía Dạ Mạc Thâm.
Tiêu Túc cảm giác được nhiệt độ xung quanh thấp đến dọa người, anh ta liếc mắt ra hiệu cho Thầm Kiều, Thẩm Kiều mím mím môi, cô bước vài bước lên trước rồi mở miệng giải thích cho Dạ Mạc Thâm.
“Dạ Mạc Thâm, cho dù tôi không muốn kết hôn với anh, nhưng chúng ta đã ký kết giao dịch xong rồi mà, anh vẫn nên tôn trọng quyết định của mình không phải sao?”
“Tôn trọng quyết định?“ Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại tỏ vẻ nguy hiểm mà nhìn cô chằm chằm, khóe môi nhếch nhẹ lên: “Thân là mợ hai nhà họ Dạ, có phải cô là cảm thấy ba bốn cô vợ là chuyện rất bình thường đúng không? Trước đây không phải tôi đã nói với cô rồi sao, bảo với cô rằng đừng có chọc vào người nhà họ Dạ tôi đây?”
Thân thể Tiêu Túc cứ thế lặng lẽ mà di chuyển ra bên ngoài, nhìn thấy Dạ Mạc Thâm không có gì bất thường thế là anh ta phi nhanh một phát thoát khỏi hiện trường.
Cậu ta đi rồi, Thẩm Kiều và Dạ Mạc Thâm lại càng dễ dàng nói chuyện.
“Phải, anh đã từng nói qua nhưng tôi cũng tuân theo đó thôi.”
Dạ Mạc Thâm điều khiển xe đầy, thân hình cao lớn của anh tiến sát lại gần cô, không khí áp bức cũng nhờ đó mà tản qua đây.
“Tuân theo hả?”
Bàn tay to lớn của anh lộ ra như điện giật mà muốn nắm chặt cổ tay nhỏ bé trắng trẻo của Thẩm Kiểu, Thẩm Kiều kinh ngạc, con mắt cô trừng lớn lại bị anh kéo vào trong lòng, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đôi tay lớn của Dạ Mạc Thâm đã cởi vạt áo của cô ra: “Bộ quần áo cô đang mặc trên người là do Dạ Lẫm Hàn mua cho cô sao?”
Thẩm Kiều biến sắc, cô cắn lấy môi dưới.
“Tôi mua quần áo cho cô sao cô không mặc? Lại đi mặc quần áo do người đàn ông khác mua cho hả?”
Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng: “Đây chính là cách tuân thủ mà cô nói hay sao? Kết hôn hai lần, sau khi ly hôn thì cuống cuồng di tìm mối duyên tiếp theo, tìm được rồi vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn thêm vài người