Lục Mặc Trầm không nhúc nhích, nhìn người phụ nữ vừa nói vừa khóc.Cửa lại bị mở ra, Ôn Đường nhíu mày: "Con lại bắt nạt cô ấy à?""Mẹ." Lục Mặc Trầm xoay người, vươn tay xoa trán: "Mẹ đừng ra ngoài!""Mẹ đứng ở cửa sổ nhìn thấy, thế nên mới gọi cô ấy lên. Lúc ấy mẹ thấy cô ấy nắm tay Thập Tứ, sợ là gặp phải bọn buôn người, lúc đấy mẹ sợ gần chết. Nhưng sau đó mẹ suy nghĩ lại thì mới hiểu rõ. Con nói con đấy, Mặc Trầm, con còn định giấu mẹ đến bao giờ? Mẹ cũng nói với con mấy lần rồi, con cũng không còn nhỏ nữa, mẹ của bọn trẻ trở về mà con cũng không nói với mẹ, lại còn không cho cô ấy đến gặp mẹ!"Lục Mặc Trầm mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang một bên.Quý Chỉ Nhã cúi đầu, vươn tay lau nước mắt: "Lão phu nhân, không phải Mặc Trầm không cho, là do con mấy hôm nay bận...""Cô đừng biện hộ cho nó nữa, nó là con trai tôi, chẳng lẽ tôi lại không hiểu tính tình của nó sao?" Ôn Đường nhìn thoáng qua Quý Chỉ Nhã, trong lòng không biết là cảm xúc gì, chỉ cảm thấy cô gái này cũng khá trung thực.Nhìn qua cách ăn mặc và cư xử thì chắc cũng không phải xuất thân trong một gia đình bình thường.Bà lắc đầu, nắm lấy tay con trai: "Con để mẹ của bọn trẻ... Quý tiểu thư ở Mỹ nhiều năm như vậy, hôm nay mẹ mới được gặp. Con cũng to gan lắm, tiểu tử này, con đã kết hôn với người ta rồi mà vẫn còn không nói cho mẹ biết?"Ánh mắt lạnh lùng của Lục Mặc Trầm dán chặt trên người Quý Chỉ Nhã, nhưng bây giờ đang ở trước mặt mẹ nên anh không phát tác