Trên quảng trường trò chơi, Vân Khanh nhận bản đồ, lại mua cho hai đứa nhóc mỗi đứa một tai chuột Mickey đeo lên.“Tiểu Vân Vân, cô cũng đeo một cái đi!”Vân Khanh sờ sờ đôi tai này, cho tới giờ cô chưa từng tỏ ra đáng yêu, không khỏi nổi da gà, cười lắc đầu: “Dì là ngự tỷ, loại đồ vật này sao có thể thích hợp với dì chứ?”“Nhưng mà hôm nay là đặc biệt nha!” Thập Tứ cũng hát đệm.Thập Tam lại kéo cô trở lại cửa hàng, xấu hổ nói với nhân viên cửa hàng: “Dì xinh đẹp ơi, con muốn mua cho bạn gái một đôi tai, dì cảm thấy màu nào thì hợp với cô ấy?”Vân Khanh: “……”Nhân viên cửa hàng ngạc nhiên nhìn Vân Khanh, lại cảm thấy nhóc con phấn điêu ngọc mài, nói chuyện nãi thanh nãi khí, thật sự là đáng yêu.Cô nhân viên mỉm cười bước đến chỗ Vân Khanh, nói: “Cô là mẹ của bé phải không? Thật sự là có phúc, một đôi tiểu long phượng nha, người lớn thì mang loại này, hơi đơn giản một chút là được.”Lúc này Vân Khanh cũng không giải thích.Ra ngoài với hai nhóc kia cũng không nhiều lắm, nhưng mà số lần bị nhận nhầm thành mẹ của bọn chúng cũng không ít.Cô cũng liền hàm hồ cho qua.Có điều, nhìn tạo hình tai Mickey cũng vẫn khoa trương như vậy, Vân Khanh khụ khụ.Bốn con mắt to tròn của hai đứa nhóc nhìn cô đầy mong đợi.Vân Khanh quét mắt nhìn bọn nhóc lần thứ hai, ánh mắt đang hỏi, xác định muốn cô đeo?Hai đầu nhỏ còn vô cùng vui mừng mà gật gật đầu.Được rồi…… đeo.Vân Khanh bị bọn nhóc kéo đi, vô cùng mất tự nhiên, nhìn trái nhìn phải, sợ người qua đường cảm thấy cô kỳ quái.Đôi mắt to đen như quả nho của Thập Tứ ngập nước, cười híp mắt: “Tiểu Vân Vân dì thật đáng yêu, thì ra cũng biết thẹn thùng nha! Có phải là khi còn bé dì chưa từng đến khu công viên trò chơi không, nếu không vì sao ngay cả đeo tai Mickey cũng thẹn thùng như vậy chứ?”Khi còn bé?Khi còn bé Bạch Vũ Linh không quan tâm đến cô, 5 tuổi mới đi theo Bạch Vũ Linh vào nhà họ Vân, Vân Thừa Thư đối xử với cô rất tốt, chỉ là cha dạy học nên bề bộn nhiều việc.Tuổi