Mười Ba không ngờ ba mình lại nổi giận, lại nghĩ đến chuyện vừa rồi mình thọt gậy bánh xe hình như gây ra chuyện?Cậu không muốn bố mẹ cãi nhau, cậu lại là người ưa khóc nhè, nên bật khóc, “Ba mẹ đừng cãi nhau, con không ăn đâu!”Quý Chỉ Nhã cũng bật khóc, “Nhìn đi, anh làm bọn trẻ sợ, anh không thể dịu dàng trước mặt em hay sao?”Lục Mặc Trầm khẽ cau mày, quay đầu vuốt mái tóc con trai, lại sai người giúp việc ôm hai đứa trẻ lên giường. Anh đóng cửa phòng đi ra sân thượng.Quý Chỉ Nhã vừa khóc vừa theo sau, "Con là do em sinh, Mặc Trầm! Những năm qua em chưa đủ uất ức à? Đừng đưa đồ của người phụ nữ khác cho con em! Em cũng có tự tôn của mình, em sẽ tự lo cho con của em, dạy con cũng theo cách của em!”Lục Mặc Trầm nhìn ra màn đêm đen kịt, anh nhớ đến tấm ảnh nền điện thoại Vân Khanh, ảnh chụp ba người đi công viên trò chơi.Tai chuột mickey, ba khuôn mặt...lại có nét tương đồng?Hay là do mọi người cười vui vẻ nên anh có lòng riêng?Anh quay người nhìn Quý Chỉ Nhã, sự lạnh lùng lướt qua mắt, “Có đôi khi, anh nghĩ em không giống mẹ thật!"Đồng tử Quý Chỉ Nhã căng ra, như có một luồng khí lạnh buốt chạy dọc từ lòng bàn chân chạy lên. Cô ta nhìn anh như một người xa lại. Rồi quý Chỉ Nhã lùi về sau, lại cố giữ bản thân mình đứng thẳng lưng.Bàn tay cô ta siết chặt vạt áo, nước mắt lại bắt đầu rơi, cô ta như gào to, “Sao anh có thể nói thế? Mặc Trầm, em không thể ngờ... sao anh có thể nghi ngờ em như thế? Bọn trẻ sinh ra từ bụng em đấy! Em vất vả cực nhọc mang thai bọn trẻ gần mười tháng, anh có biết không? Nếu như lúc đó