“Anh biết rằng tôi không phải người có tính ngoan ngoãn phục tùng. Anh Lục, tôi xin anh hãy trân trọng hạnh phúc của mình. Anh có vợ con, một gia đình hạnh phúc, đừng đi sai đường nữa. Dù cuộc hôn nhân của anh có ra sao, đối với vợ anh là một sự tổn thương, đối với tôi là một sự sỉ nhục!”Anh nắm lấy eo khi cô sắp nhảy xuống: “Vậy tôi sẽ giúp em ly hôn, khôi phục sự tự do cho em.”Vân Khanh cảm thấy suy nghĩ của nam và nữ thật sự rất khác biệt, nhất là đối với một người đàn ông quyền lực như đế vương này.Thứ mà họ muốn, đối với họ mà nói dùng vũ lực mà có được, hợp lý và hợp pháp, cô ly hôn là được.Cô cười lạnh một tiếng khiến Lục Mặc Trầm nhíu mày: “Còn muốn gì nữa? Nếu em muốn tôi chịu trách nhiệm hình thức, tôi cũng có thể dọn dẹp sạch sẽ. Ý tôi là kết hôn. Chỉ có điều là cần có thời gian.”Vân Khanh hơi giật mình, ngây người nhìn anh.Anh thốt ra một cách bình thản, tàn nhẫn lạnh lùng mà không có chút lòng trắc ẩn.Lẽ nào, hôn nhân đối với anh mà nói, chỉ là một thoả thuận? Không cần thì có thể xé bất cứ lúc nào?Lúc này, cô không khỏi cảm thấy Vân Sương đáng thương, tìm được người đàn ông như thế? Anh tàn nhẫn đến mức không có tình cảm của con người, giống như một cỗ máy lạnh lùng.Chỉ có thứ mà anh cần, anh giành lấy. Còn không cần thì anh đá đi.Có lẽ anh sinh ra vốn đã lạnh lùng như vậy rồi?Vân Khanh từ bên cạnh anh trượt xuống, ép mình thoát khỏi sự trói buộc của anh. Cô lạnh lùng nói: “Lục Mặc Trầm, vẫn là câu nói đó, tôi không cần anh chịu trách nhiệm, tôi sẽ tránh xa anh. Cũng phiền anh dù không quan tâm vợ mình, thì cũng hãy nghĩ cho con cái. Anh nghĩ xem bọn trẻ biết anh tìm niềm vui sau lưng mẹ của tụi nhỏ, thì tụi nhỏ lớn lên làm sao coi trọng anh đâu.”Cô lủi thủi một mình, vẫn là muốn đi.Người đàn ông vô cảm, vẫn ngăn cản, không còn nói thêm gì nữa,