Anh cúi đầu nhìn cô mấy lần, khuôn mặt nhỏ như hạt dưa, da dẻ trắng như tuyết, tóc dài mềm mại, khóc đỏ cả mắt, hai tròng mắt không ngừng ngấn nước, khóe miệng ửng hồng đang nói gì đó. Lúc Lục Mặc Trầm nghe xong câu đó, bàn tay to cuối cùng không câu nệ gì mà cởi bỏ cổ áo của cô.Anh ôm cô vào lòng và vỗ nhẹ vào lưng cô. Cô vẫn buồn bã thì thầm: “Tôi không muốn làm tiểu tam. Cố Trạm Vũ có rất nhiều tiểu tam. Tôi ghét điều đó nhất trong đời. Cho nên tôi không muốn trở thành như vậy. Lục Mặc Trầm, anh khiến tôi vạn kiếp bất phục …... Con không dám nghĩ khi cha biết thì cha sẽ thất vọng thế nào. Tôi có quá nhiều gánh nặng nên tôi sẽ không tha thứ cho anh ……”Anh lắng nghe, sau khi uống rượu say thì lời thật thốt ra, lòng anh chùn xuống.Chỉ là không chịu được nhìn cô, anh dò hỏi: “Tại sao đêm nay em đau lòng vậy? Em có bao giờ nghĩ đến không? Nếu em không quan tâm đến tôi, tôi có kết hôn hay không đối với em đả kích lớn tới mức này sao? Đồ ngốc, em có biết ý nghĩa của việc ghen tuông là gì không?”Cô say đến mức mơ hồ, cơ bản không biết anh đang nói chuyện.Cô chỉ biết khóc yếu ớt và vô vọng, cố nén cho đến cuối cùng. Cuối cùng cô cũng không nén nổi: “Anh đúng là đồ khốn nạn từ đầu tới đuôi. Trong lòng tôi không thể chịu đựng được, anh có biết không …... Anh rốt cuộc có biết cô ấy là chị gái tôi không. Vân Sương ...... Cô ấy là chị gái của tôi!”Không khí trong xe im lặng trong chốc lát, lông mày sắc bén của người đàn ông nhíu lại, đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Vân Sương là ai?”“Ai?” Vân Khanh đau lòng nhìn anh: