Tuy rằng, Vân Khanh cúi đầu, hai đứa nhóc này mặc rất dày.Nhưng cũng không sợ bị lạc mất à? !Được rồi... Cô lại nhìn thấy Bát ca, Bát ca ở đó, có muốn lạc cũng không được."..." Tóm lại, cô cứng họng, mà người đàn ông này từ đầu đến cuối cũng chỉ liếc nhìn một cái khi bọn họ ra khỏi thang máy, ánh mắt sâu xa, không nói gì.Vân Khanh quản anh ta đang làm gì, nói chuyện đều như thối lắm.Người đàn ông này có bao giờ để lời nói của cô vào mắt!Da mặt dày cấp vũ trụ, còn ra vẻ tôi không ý kiến với chuyện của cô, tôi chỉ là một bóng ma tao nhã xuất hiện ở nơi này.Không khí có chút kỳ quái, hai đứa nhỏ có lẽ cũng cảm thấy trong không khí lan tràn ý lạnh, cố gắng cười, "Cha, sao cha và Tiểu Vân Vân đều không nói gì vậy?"Người đàn ông liếc tới một ánh mắt thật sâu.Vân Khanh cúi đầu dùng vân tay mở cửa, bảo hai bánh bao nhỏ đi vào, đợi khi người đàn ông cũng định cất bước đi theo thì tay cô cầm lấy nắm cửa, nói với hai đứa nhóc, "Dì và cha con có chút thù, sau này chúng ta sẽ không nói chuyện với nhau nữa."Cạch cạch, cánh cửa bị đóng cửa lại suýt chút nữa thì đập vào sống mũi.Lục Mặc Trầm nghiến răng, đôi mắt lưu manh nheo lại, bị nhốt ở ngoài cửa, vẻ mặt ủ rũ xoa xoa sống mũi.Bên trong cửa, túi sữa nhỏ cũng ngẩng đầu lên, "Tiểu Vân Vân, lão Lục lại làm gì chọc giận dì à?"Vân Khanh tính nhân cơ hội này nói chuyện với bọn nhỏ, dù sao Vân Sương cũng là mẹ của bọn chúng, Lục Mặc Trầm lại chẳng ngó ngàng gì tới luân lý đạo đức, một mình cô không thể nào ngăn cản nổi, cứ để mặc cho bọn nhỏ tiếp xúc với cô thì sớm muộn gì cũng xảy ra một mớ hỗn độn lớn."Bé cưng, chuyện của người lớn bây giờ các con chưa hiểu nhiều, tóm lại, là dì làm sai, cha của các con cũng làm sai, bây giờ bọn dì phải sửa lại vấn đề này, trở lại đúng quỹ đạo. Vì vậy, dì xin lỗi, thật ra điều mà dì muốn nói cho các con là, sau này có lẽ chúng ta không