Vân Khanh buông ánh mắt xuống, trái tim run lên, liếc sang bên cạnh, "Tôi cũng thích hai đứa, nhưng anh có nghĩ tới hoàn cảnh của tôi không? Sức chịu đựng trong lòng tôi có hạn, đó là con của chị tôi, tôi phải xử lý thế nào? Hơn nữa... Hơn nữa anh còn có ý lợi dụng bọn chúng.""Em thích trẻ con? Thích đến mức nào?" Đột nhiên anh nheo mắt lại, bên trong sâu hút, không rõ ý của câu hỏi này.Vân Khanh kéo ống tay áo lông xuống, "Mười Ba và Mười Bốn rất đáng yêu, rất ấm áp, hoàn toàn không giống con của loại người như anh sinh ra. Có thể gặp bọn chúng là duyên phận của tôi, cũng là may mắn của tôi. Dù cho cuộc gặp gỡ này ngắn ngủi thế này thì sau này tôi cũng sẽ ghi nhớ.""Nếu như ngoại trừ duyên phận và may mắn, còn là vận mệnh đã sắp đặt thì sao?" Anh như thật như giả nhỏ giọng hỏi.Vân Khanh cảm thấy hôm nay anh nói chuyện là lạ, khi nhìn cô cũng thật kỳ quái, mặc dù trước đây vẫn mang theo loại dục vọng thẳng thắn mãnh liệt vô cùng rõ ràng ấy, nhưng bây giờ trong ánh mắt đen nhánh sâu thẳm dường như còn có thêm một thứ gì đó, cô không rõ đấy là cảm xúc gì.Theo bản năng, cô cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu.Mỗi một bước đi cùng anh đều quá nguy hiểm, dính vào người đàn ông này, mặc dù loại chuyện đó vui thích tận xương, nhưng cũng chỉ là trong khoảnh khắc, chìm sâu vào chính là muốn kiếp không trở lại được.Cô đã suy nghĩ rất rõ ràng, trải qua đau đớn trong buổi tiệc tối hôm đó, cô rụt sâu vào trong mai rùa hơn.Trò ngoại tình cô không chơi nổi, hơn nữa lại còn là chồng của chị gái cô, cô có ngớ ngẩn vô lương tâm đến mức nào đi nữa thì cũng sẽ không động vào.Mà người đàn ông cố chấp mạnh mẽ chiếm đoạt, cũng làm cô phản cảm.Ngẩn ngơ thất thần, tiếng gào thét ầm ĩ của hai túi sữa nhỏ trong phòng khiến cô hoàn hồn, cô phải đi vào, nhưng trong nháy mắt, cô phát hiện chiếc chìa khóa vừa rồi còn ở trong túi đã biến mất.Mặc dù cửa là khóa vân tay, nhưng lại bị tắt nhận dạng