Cô đứng ở lối vào của siêu thị trong bệnh viện, cứ lặng lẽ chờ đợi như vậy, không biết cha cô nói gì với Cố Diệu Thành?Bầu trời vẫn xám xịt, nhưng cũng không mưa to như hôm qua nữa. Cô hít sâu một hơi, thở ra một làn sương lạnh.Trời đã vào đông rồi, Vân Khanh rụt người lại, cúi đầu lấy cà phê ở tủ di động. Người đàn ông phía sau đã đi theo cô rất lâu.Đột nhiên, một chiếc áo khoác lên vai cô.Cô theo phản xạ định gạt đi, đơn giản là vì hương vị quen thuộc này làm cô đau đớn.Cố Trạm Vũ đè lại, giọng nói không vui: "Nhìn cho rõ đi, đó là áo của cô!"Vân Khanh cúi đầu, quả nhiên là dì Mai mang quần áo đến cho cô thay, chắc là do anh ta cầm suốt nên có mùi thuốc lá.Bây giờ hai người đối diện nhau cũng chỉ có sự yên lặng chứ không còn bầu không khí huyên náo như ngày trước.Chẳng biết anh ta có còn nhớ lời thề hẹn đợi chờ trong quá khứ không?Cố Trạm Vũ cúi đầu, nhìn thấy được vết sẹo tròn nhỏ trên cánh tay cô. Vết sẹo màu hồng dưới làn da trắng của cô càng thêm nổi bật.Anh ta ngẩng đầu, cách bệnh viện không xa có thể nhìn thấy sân vận động của trường cấp ba, mấy học sinh mặc đồng phục đang chạy.Tầm mắt hơi lắc lư, Cố Trạm Vũ giống như nhìn thấy một cô gái mặc áo trắng váy xanh đang đứng dưới bóng cây, cô mười lăm tuổi, tóc dài, gương mặt vô cùng xinh đẹp, thu hút không ít ánh nhìn. Sau đó có ba cậu học sinh nói chuyện với cô, cậu học sinh cao to nhất đột nhiên chạy đến kéo cà vạt rồi trói tay cô, trong lúc cãi vã, cô cố gắng bảo vệ quyển sách tiếng Anh kia. Cậu học sinh này nhướn mày, gõ nhẹ một cái, một thứ màu hồng nhạt rơi xuống bụi cỏ.Cậu học sinh cúi xuống nhìn, thì ra đó là băng vệ sinh.Mấy cậu bé mười lăm mười sáu tuổi mặt đỏ bừng, ngón tay lạnh ngắt, không biết có nên nhặt hay không.Bỗng nhiên một cánh tay nhào tới, kèm theo một âm thanh tức giận run rẩy: "Cố Trạm Vũ, tên ác ma này!"Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, nho nhỏ, cũng hơi sợ.Lúc đó trong miệng cậu ta đang ngậm một điếu thuốc, vừa ngẩng đầu lên đã chọc phải tay cô.Không nhớ rõ lúc đó cô có khóc hay không, nhưng ngày hôm đó cậu ta đi theo cô đến tận nhà thì mới biết thì ra cô là con gái thầy chủ nhiệm...Cố Trạm Vũ hoàn hồn, vuốt ve vết sẹo: "Chỉ một điểm nhỏ như vậy, không ngờ lại đi theo cô cả đời."Vân Khanh cúi đầu nhìn cánh tay mình, kéo kéo tay áo để giật khỏi tay anh ta.Cố Trạm Vũ lại nắm lấy tay cô: "Đi đến trường cấp ba một chút?""Chúng ta đã như thế này rồi, đừng chà đạp lên kí ức nữa." Vân Khanh cười nhạt, giọng nói vang lên trong gió thê lương đến khó hiểu.Cố Trạm Vũ nhất thời không biết nói gì, anh ta nhìn đôi môi đỏ của cô, mềm mại, anh ta vẫn còn nhớ mùi vị của nó, luôn luôn nhớ.Khẽ nuốt nước bọt, anh ta nhíu mày thật sâu: "Vân Khanh, cô có thể nói chuyện tử tế với tôi không? Đừng có cầm súng cầm dao nữa."Vân Khanh cười, ngẩng đầu lên: "Tôi vẫn luôn nói chuyện như vậy, sao bây giờ anh mới cảm thấy không chịu nổi? Bởi vì những gì tôi nói đều là sự thật! Làm anh đau lòng à? Được rồi, tôi sẽ bình tĩnh nói chuyện với anh, bây giờ cha tôi đang nói với cha anh về chuyện li hôn của chúng ta, anh có tin không?"Cố Trạm Vũ hơi cứng người, ánh mắt đầy sự thù địch: "Cha cô biết chuyện của chúng ta cũng không tức chết, cô ngây thơ nghĩ rằng mình có thể li hôn sao?""Đúng, Anh và Vân Sa có thể ngủ với nhau sau lưng tôi, tôi không tin mình không thể li hôn"Cố Trạm Vũ lộ ra vẻ mặt tự giễu, nhìn cô một cái rồi thấp giọng nói: "Vân Khanh, tôi cũng có nhu cầu sinh lý, nếu như không được thỏa mãn từ cô thì tôi sẽ tìm đến những người phụ nữ khác.""Tôi không cho anh sao?" Vân Khanh đột nhiên trừng mắt với anh ta: "Anh muốn không!"Ánh mắt anh ta lạnh như băng, cuộc cãi vã lại đi vào bế tắc: "Nói chung, cô đừng hòng thoát khỏi tôi, quên chuyện đó đi!"Vân Khanh hung hăng giật tay ra, đúng lúc này điện thoại vang lên, dì Mi gọi nói cha cô bảo cô trở lại....Khi quay lại phòng bệnh thì Cố Diệu Thành đã biến mất.Trên đầu giường có một văn kiện, Vân Thừa Thư đang đeo kính đọc, Vân Khanh đi tới bên cạnh, "Cha, đây là..."Thỏa thuận ly hôn?“Cha chồng con bắt cha kí vào hợp đồng cổ phần quà tặng này." Vân Thừa Thư tháo kính xuống, sắc mặt nhợt nhạt, cầm tay Vân Khanh thở dài: "Sau khi nói chuyện với thư kí Cố hơn hai tiếng, cha từ kiên quyết để con và Cố Trạm Vũ ly hôn biến thành bị dao động lung lay."Vân Khanh nhíu mày: "Cha?""Cha chồng con đã nói một câu chạm đến nỗi đau của cha. Sức khỏe của cha hiện tại làm sao có thể trở thành chỗ dựa cho con được nữa? Con gái... Cha không những không chăm sóc được cho con mà ngược lại còn khiến con lo lắng cho cha, cha không có tư cách để bảo con và Cố Trạm Vũ ly hôn. Điều cha lo lắng nhất là tính cách của con, con đã coi cuộc hôn nhân này như một niềm tin, hơn nữa còn là mối tình đầu hơn mười năm, bây giờ nếu như thực sự ly hôn, cha không biết con có còn dũng khí để bước tiếp hay không?""Con..." Từ khi Đoàn Kiều Kiều mang thai thì Vân Khanh đã quyết định ly hôn rồi.Nhưng cô vẫn chưa từng nghĩ đến cuộc sống của mình sau khi li hôn. Nếu như không có những kí ức mười năm trước và những dấu vết của Cố Trạm Vũ, cô không thể tưởng tượng được mọi thứ sẽ như thế nào.Vân Thừa Thư thấy cô không nói được lời nào thì trong lòng đã hiểu, vô cùng xót xa."Con là con gái bảo bối của cha, cha sợ con sẽ làm khổ bản thân mình." Vân Thừa Thư cố kìm nước mắt: "Còn nữa, cha chồng con nhất định không đồng ý cho hai đứa ly hôn. Cha đã trở mặt với ông ta nhưng cũng không thể nào sánh bằng Cố gia được. 40% vốn chủ sở hữu của Cố gia sẽ được chuyển nhượng sang cho con, đó là thành ý của cha chồng con, cũng là sự nhẫn nhịn nhiều nhất."Vân Khanh cầm tài liệu đọc lướt qua một lượt.Cha cô đã kí tên, người thừa hưởng hợp pháp là cô và Vân Dật....Cố Trạm Vũ bị gọi lúc nửa đêm, người nhà Cố gia vô cùng lộn xộn.Người hầu nơm nớp lo sợ, không ai dám lại gần xe lăn.Cả biệt thự ngập tràn không khí quỷ dị.Gương mặt Cố Trạm Vũ vẫn thâm trầm như nước, cũng đã quen với cái không khí chán nản này. Anh ta vẫy tay ý bảo người hầu lui xuống, cởi áo khoác, đi tới ôm lấy Lục Nhu Hi, "Mẹ...""Mẹ đã bảo con về sớm một chút mà! Sao vẫn còn đi uống rượu?" Lục Nhu Hi mắng anh ta, hai mắt đỏ hoe: "Đi uống rượu vì con tiểu tiện nhân Vân Khanh kia có đúng không? Chẳng lẽ con đã quên tại sao mẹ bị liệt hai chân rồi à? Con quên rồi sao?"Giọng nói vô cùng bén nhọn, Cố Trạm Vũ lạnh lẽo: "Con không quên."Lục Nhu Hi nắm chặt lấy bộ tây trang của con trai: "Vậy con có biết lúc con thả lỏng, người cha khốn nạn của con đã đưa 40% cổ phần công ty cho con tiểu tiện nhân đó?"Cố Trạm Vũ sửng sốt.Lục Nhu Hi nhìn ánh mắt của anh ta liền hiểu được, Cố Diệu Thành lừa gạt mọi người."Nếu như không phải mẹ còn mấy tâm phúc ở Cố thị thì chẳng biết khi nào hai mẹ con chúng ta mới biết được chân tướng! Lại bị ông ta đùa giỡn một trận. Cố Diệu Thành... Mấy năm nay đều giả vờ như vậy! Bây giờ lại còn dám làm ra chuyện này... Tặng cho Vân Khanh cũng chẳng khác nào tặng cho Vân gia. Mà trọng điểm là sau khi Vân Thừa Thư chết thì Vân gia chỉ còn một độc đinh, mẹ còn không hiểu được suy nghĩ của ông ta sao! Lão già khốn nạn... thực sự nghĩ đó là mầm mống của mình, ha ha ha. Cố Diệu Thành, làm vợ chồng mấy mươi năm, ông muốn thỏa lòng đúng không! Còn lâu tôi mới cho ông toại nguyện...Bà ta khóc sướt mướt, Cố Trạm Vũ nhíu chặt lông mày, không biết bà ta rốt cuộc đang nói cái gì.Anh ta ngồi xổm xuống, cố gắng trấn an: "Mẹ..."Lục Nhu Hi ngẩng đầu, trong mắt là sự bi thương và ủ rũ: "Con trai! Trái tim của cha con không đặt trên người con, con có hiểu không? Ông ta đã giao 40% cổ phần cho người khác, lừa dối, không quan tâm đến sống chết của mẹ con chúng ta! Thế nên mẹ cũng không thể để con thua thiệt được! Con phải dày vò Vân Khanh, hành hạ cô ta, giúp mẹ trả thù!"Mỗi lần bà ta nói muốn xé xác Vân Khanh, Cố Trạm Vũ luôn im lặng không nói gì.Nhưng đây là mẹ anh ta, Cố Diệu Thành không yêu mẹ anh ta thì anh ta yêu.Anh ta gần như chết lặng gật đầu, Lục Nhu Hi nắm chặt lấy tay anh ta: "Bỗng chốc mất đi 40% cổ phần, nhưng con cũng đừng hoảng hốt! Con trước tiên đi ổn định Cố thị, chúng ta vẫn còn ông ngoại của con... Mấy năm nay ông ngoại vẫn âm thầm giúp con mở đường, rất yêu thương con. Nhưng con lại luôn luôn nóng nảy, lần trước ông con gọi điện nói về chuyện của Phi Vũ cũng là để cho con bình tĩnh lại một chút! Mẹ đang cầu xin ông nội để cho hai mẹ con chúng ta quay lại nhận tổ tông."Nghĩ đến ông lão uy phong lẫm liệt, chỗ dựa khổng lồ vững chắc, trong lòng Cố Trạm Vũ mới cảm thấy nhẹ