Vân Khanh xách túi đi theo đường cũ, tìm đến cửa phòng bao của anh, bên trong đang muốn giải tán.Cô thăm dò tìm anh.Không thấy bóng người.Cô liền chuyển gót giày, ngực liền chạm đến một thân hình cường tráng.Ngực của anh rất cứng rắn, mang theo nhiệt độ.Vân Khanh suýt nữa ngã quỵ, bàn tay mát lạnh của anh ôm lấy éo cô, cô dựa vào trong lòng của anh.Hai người lùi về hai bước, đứng càng sát bên nhau.Trong nháy mắt tim đập rất nhanh, bên cạnh có người phục vụ đi qua, Vân Khanh xấu hổ, tay định tách ra không chú ý đụng vào cơ bụng.Càng cứng hơn.Cô cắn môi, thân thể vừa động, anh nhìn từ trên cao nhíu mày, gương mặt điển trai anh tuấn, hai mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.Âm thành dịu dàng của Vân Khanh vang lên: "Anh đứng sau tôi làm gì?""Đường này nhà cô mở sao?""Anh thấy người ta xoay người lại cũng không tránh đi sao?'"Vậy vốn dĩ là em muốn trốn tránh tôi sao?" tiếng nói trầm lãnh, nhìn cô rất chăm chú.Vân Khanh nhịn không được bĩu môi, bị câu nói của ăn làm nghẹn lại, âm thanh của cô tự nhiên mềm mại hơn một chút: :"Tôi muốn tránh anh? Vẻ đạo mạo của Lục tiên sinh khi ăn cơm với phụ nữ khác vẫn còn tâm tình nhìn người phụ nữ khác sao?"Một câu này của cô như đang oán giận anh.Lục Mặc Trầm nhìn cô, sau đó hí mắt.Bỗng nhiên bàn tay to lớn hung hăng bóp lấy vòng eo non mềm của cô, áp cô đến chỗ tối, thấp khói mù, áp trụ cô: "Tôi với người phụ nữ khác liếc mắt đưa tình trái lại em lại chú ý rồi à? Tôi thấy em hình như muốn chết!"Hô hấp của anh có mùi vị của rượu vang đỏ, nóng bỏng mê người.Vân Khanh thấy mình chỉ cách anh mấy cm, hô hấp của cô cũng dồn dập, trong nháy mắt lại