Nụ hôn dùng lực rất lớn, giống như sự tức giận trong thời gian mấy ngày nay đều rút hết lên môi cô, một bên hướng bên trong ra sức mút: "Tôi nói cho em biết, Tiểu Bạch Thông, chữ Tứ Nhãn Điền Kê hôm nay không phải từ bên phía đối tác, còn muốn ăn chung với anh ta thêm một bữa cơm? Ăn mẹ quả trứng đi!""Hu." giọng Vân Khanh hơi nhỏ, không thể thở được. Lồng ngực như có điện đi qua, trong nháy mắt ngón tay mềm nhũn, ngay cổ áo sơ mi của anh.Trong nháy mắt anh ôm chặt lấy cô.Ý thức được đây là lối đi nhỏ, mặt cô đỏ lên nghiêm mặt rút tay ra, mắng anh: " Anh đừng không nói một lời liền hôn, tên hỗn đản này, nhìn cái gì không vừa mắt là muốn phá hủy? ... Buông ta, anh buông ra."Tiếng của cô có chút run, bởi vậy phẫn nộ đều rất khó che dấu.Nghe vậy trong lòng anh càng khó chịu, tức giận trong lòng, thất thần muốn ôm cô ngay lúc này, muốn hưởng dụng cô nhưng lòng lại đau không kiềm được.Thấy Vân Khanh cũng quản trong lòng anh đang nghĩ gì, hôn kịch liệt một cái cô liền tìm cơ hội bỏ qua cho anh.Không thể xoay người rời đi, còn bị anh nắm lấy cổ tay.Vân Khanh không nói gì, nghĩ thầm, quay đầu định tìm anh tính sổ là sai lầm!Cô cẩn thận nhìn vào phòng bao trong kia, lòng bồn chồn khẩn trương, lại giơ tay che miệng hồng hồng, ánh mắt ngập nước còn trừng anh, :"Anh còn muốn làm gì?"Lục Mặc Trầm im lặng, tay đang sờ gì đó trong túi.Vân Khanh cho rằng anh đang muốn lấy cái gì đó.Kết quả là lấy ra một cuốn sổ nhỏ, trên đó ghi giấy ly hôn."..." Vân Khanh tức cười, tâm tư bị dắt đi, lại giống như bị sự im lặng của anh dẫn đi.Trong lòng ngực đã đánh trống, nhảy rất nhanh.Nhưng chỉ sau chốc láy, cô lại cảm thấy buồn cười, thấy đôi mắt thon dài của anh, nó sâu đến không thấy đáy.Cô hơi ngượng ngùng: "Này, có ý gì đấy, đặc biệt đưa cho tôi xem sao?"Lục Mặc Trầm kéo cô lại gần, không phải không đưa ra: "Nhìn cho kỹ!"Nhưng anh vẫn mạnh mẽ bắt cô mở