“Đương nhiên tôi cũng mong cậu Giang có thể đại diện cho võ quán Đại Địa xuất chiến, nhưng cậu Giang là quý nhân ở Giang Châu, còn được cô Kỷ để ý. Cho nên, chỉ một cây nhân sâm làm sao mời được cậu chứ!”
Quách Chính thẳng thắn trả lời với câu hỏi của Giang Vũ: “Tôi chỉ mong cậu Giang đừng giúp võ quán Khiếu Thiên là được rồi, còn chuyện luận võ, tôi tin các đệ tử của tôi sẽ chiến thắng. Dù có thua, tôi cũng không thấy thất vọng”.
“Đó mới là ý chí của người trong giang hồ!”
Giang Vũ khen ngợi Quách Chính: “ông yên tâm, Long Khiếu Thiên thật sự đến tìm và nhờ tôi giúp đỡ. Nhưng cuộc đàm phán thất bại, tôi cũng không giúp ông ta!”
“Thế thì tốt quá rồi!”
Quách Chính thở dài nhẹ nhõm: “Thế thì tại hạ xin cáo từ!”
“Đợi đã!”
Giang Vũ gọi Quách Chính lại nói tiếp: “Cho dù ông không đến gặp tôi, tôi cũng sẽ không giúp võ quán Khiếu Thiên. Vậy nên, ông
cầm cây nhân sâm này về đi, chứ đừng đưa cho tôi làm gì”.
“Đã tặng rồi làm gì có chuyện lâỳ lại chứ”.
Quách Chính lắc đầu, chân thành nói: “Nó là món quà gặp mặt tôi tặng cho cậu, nên càng không có lý nào tôi lại lấy lại nữa. Xin tạm biệt”.
Quách Chính vừa dứt lời đã thoải mái xoay người đi thẳng, không ngoảnh lại.
“Phẩm chất của Quách Chính này tốt hơn Long Khiếu Thiên rất nhiều! Hèn chỉ sức ảnh hưởng của võ quán Đại Địa càng ngày càng lớn trong mấy năm vừa qua. Đến giờ, cái võ quán đó đã có xu hướng vượt qua võ quán Khiếu Thiên rồi”.
Vương Mãn Kim nhìn bóng lưng của Quách Chính cảm thán: “Đáng tiếng, võ quán Khiếu Thiên có một kẻ bên ngoài như Vương Hạo vào giúp đỡ, sợ là trận chiến này, võ quán Đại Địa thua thảm rồi”.
“Thế thì chưa chắc!”
Giang Vũ nhìn gốc nhân sâm mà nheo mắt nói: “Có qua có lại. Quán chủ Quách kia đã trượng nghĩa như vậy, tôi cũng không làm ông ta thất vọng”.
Vương Mãn Kim nghe thế lập tức sáng cả
hai mắt, anh ta nhìn chăm chú vào Giang Vũ hỏi: “Anh muốn giúp võ quán Đại Địa ra trận đối chiến hả?”
Giang Vũ sờ gốc nhân sâm