Sau khi Lãng Phi Dương và Bruce rời đi, hai ba con nhà họ Trương mang ơn đội nghĩa đối với Giang Vũ, đồng thời thể hiện lòng xin lỏi sâu sấc về hành vi thất lề lúc trước của bọn họ.
“Giám đốc Trương đừng khách sáo, muốn câm ơn thì hãy cảm ơn anh Thiên Minh và thị trưởng Té đi!”
Giang Vũ vội vàng phất tay, đấy hết công lao lên người hai ba con nhà họ Tê.
“Tòi ngày sau nhất định sẽ hết sức cám tạ anh Bảo Quốc!”
Trương Hiến Minh ngay lập tức tỏ rõ thái độ, chân thành nhìn Giang Vũ mà nói: “Bất kế thế nào, anh Giang đã chữa khỏi cho con gái tôi, tôi đều vô cùng câm kích, ngày sau có việc gì can dùng đến nhà họ Trương chúng tói, anh cứ nói thắng đừng ngại”.
“Ba! Không cần ngày sau”.
Trương Hồng Nham ung dung nhác nhớ: “Trước màt anh Giang với nhà họ Lâng đang có chiến tranh thương mại kìa”.
“Đúng đúng đúng!”
Trương Hiến Minh vội gặt đâu, nhìn Giang Vũ nói bằng giọng kiên định: “Anh Giang chác chán có thế chiến thăng trong cuộc chiến tranh thương mại này, khoán vay của nhà họ Lăng vốn dĩ có rủi ro rất cao”.
“Tôi đảm bảo những ngày tới đây, tất cả các ngân hàng trong phạm vị tính Giang Đông đ’êu sẽ từ chối cho nhà họ Lăng vay vốn”.
“Đa tạ!”
Đối với ý tốt của hai ba con nhà họ Trương, Giang Vũ chắp tay cám tạ, mục đích ban đâu của chuyến đi này coi như đã hoàn thành.
“Đây chí là chuyện nhỏ, căn bản không thể biếu đạt được hết lòng cảm ơn của chúng tôi”.
Trương Hiển Minh lắc đâu, dò hỏi: “Không biết anh Giang có yêu cầu gì không, nhà họ Trương chúng tỏi nhất định sẽ thực hiện được cho anh”.
“Không có gì nữa!”
Giang Vũ mím cười, thầm hài lòng nói: “Qua việc chữa bệnh cho cô Trương, tôi đã tháng được một gốc nhân sâm và hơn