“Im miệng!”
Nghe thấy lời này cúa Tiếu Viện, Kỷ Tuyết Tinh lập tức nối giận quát: “Ai cho em lá gan đế dám nói nảng như thê’ với Giang Vù?”
Sự việc lần này gày ra đà kích không nhò với Giang Vu, mà Tiếu Viện lúc này còn châm chọc, bò đá xuống giếng, Kỷ Tuyết Tinh không nhịn được nữa mà nối cáu.
Tiếu Viện rụt cố lại, nhưng mà vần dùng ánh mắt đầy ghét bò nhìn Giang Vù.
Chi một nhà họ Làng cỏn con đà có thế đấy Giang Vũ vào chó chết, trong lòng Tiếu Viện cám thây Giang Vũ không xứng với cô chú nhà mình, hai người hoàn toàn không phái là người cùng mót thế giới!
“Giang Vũ, anh đừng có nghe Tiếu Viện nói bậy”.
Chí sợ lòng tự trọng cúa Giang Vũ bị tổn thưong, Kỷ Tuyết Tình vội vàng an ủi: “Chi dựa vào sức của mình anh đả có thể đẩy nhà họ Lăng đến bước đường này, anh đã làm rất tốt rồi!”
Giang Vu khẻ cử động đòi mỏi, như muốn nói lại thòi.
Mặc dù lời cùa Tiếu Viện nói rất khó nghe, nhưng lại là sự thật không thế chối cải.
Giang vu vốn dỉ còn tưởng là mình có đù khà năng đế đánh bại nhà họ Lăng, nhưng khi đối diện với ké mạnh tòng sư mà nhà họ Lăng thué về, anh lại chẳng hề có khá nẳng phân kháng, phái dựa vào sự báo vệ cúa Kỷ Tuyết Tinh mới giữ được mạng sống, khoáng cách quá thực quá lớn!
“Xin lôi, anh làm em thất vọng rồi!”
Trầm lặng một hồi, Giang Vũ biếu cám hố thẹn nhìn Kỳ Tuyết Tinh: “Đến cuối cùng, anh vân phài cần đến sự bào vệ cùa em mới giử được tính mạng, anh chung quy vân quá yếu ớt”.
“Giang Vù, anh đừng nói như vậy, anh thực sự đà làm rất tốt rồi!”
Càm nhận được cám xúc suy sụp cúa Giang Vù, Kỷ Tuyết Tình đau lòng không thòi, quan tâm hòi: “Anh sau này đừng nghĩ đến chuyện đấu với ngưòi khác nừa, em có đú khá nầng đế bão vệ cho anh”.
“Cho dù có ai nói nàng rèm pha, em cung tuyệt đôi không muốn nhìn thây anh gập nguy hiếm nữa”.
Lần này Giang Vũ suýt chút nừa bị giết, Ký Tuyết Tinh thực sự sọ