“Đây là Hoắc Tú Tú, cháu gái của tôi!”
Đi vào phòng trà, ông Hoắc nhiệt tình giới thiệu: “Tú Tú, vị này là cô Kỷ và bạn trai Giang Vũ”.
“Chào cô Kỷ, cậu Giang”.
Hoắc Tú Tú chậm rãi đứng dậy, tao nhã cúi người hành lễ, trên mặt lại không có bất kỳ sự thay đổi nào, có một loại khí chất lạnh lùng cao ngạo tương tự như Kỷ Tuyết Tình.
“Cô gái Hoắc Tú Tú này chính là người thừa kế của nhà họ Hoắc, một trong ba đại gia tộc ở Ngô Thành”.
Trong quá trình nhập tọa, Kỷ Tuyết Tình ở bên tai Giang Vũ nhỏ giọng giới thiệu: “Sau này anh muốn mua được dược liệu thượng hạng ở Ngô Thành, vậy thì phải tạo được mối quan tốt với cô ấy, nhà họ Hoắc quản lý phòng đấu giá lớn nhất ở Ngô Thành, thứ có thể nhìn thấy được đến đều là thứ đồ quý giá”.
Nói được một nửa, Kỷ Tuyết Tình phát hiện Giang Vũ đang nhìn chằm chằm vào Hoäc Tú Tú, nhất thời khó chịu, bàn tay nhỏ bé bóp đùi Giang Vũ thật mạnh ở vị trí không ai nhìn thấy được.
“Á á
Bị Kỷ Tuyết Tình tập kích đột ngột, Giang Vũ đau đến mức hít sâu một hơi.
“Cô ấy rất đẹp phải không?”, Kỷ Tuyết Tình chất vấn đầy ghen tuông. “Em hiểu lầm rồi, anh không có ý gì khác!”
'Thấy Kỷ Tuyết Tình đang ghen, Giang Vũ vội vàng giải thích: “Ở trong mắt anh, em vĩnh viễn là người đẹp nhất, những người khác đều là đầu lâu xương sọ có màu hồng mà thôi”.
“Vậy anh còn nhìn một cách mê mẩn như vậy?”, Kỷ Tuyết Tình khó chịu bĩu môi.
“Anh cảm thấy Hoắc Tú Tú này có gì đó không đúng lắm, hình như cô ấy...
“Hừi! Em thấy anh chính là thèm nhỏ dãi sắc đẹp của người ta”.
Không đợi Giang Vũ nói xong, Kỷ Tuyết Tình đã hừ lạnh cắt đứt.
“Anh sai rồi, anh không nhìn nữa đâu!”
Giang Vũ vội vàng nhận sai, giải thích với người phụ nữ đang ghen tuông là đang tự chuốc khổ vào thân!
Hoắc Tú Tú trên ghế vừa thể hiện trà nghệ, vừa khẽ nhíu mày.