Cảm nhận được tâm tình của Giang Vũ đang xao động, Kỷ Tuyết Tình cầm lấy năm đấm của Giang Vũ: "Với tu vi của đại sư nội kình mà anh có thể đem đánh được cường giả Tông Sư thành ra như vậy là đã cực kì xuất sắc rồi, hơn nữa anh còn biết về pháp thuật và trận pháp, bây giờ anh chỉ đang cần thời gian để mài giữa phát triển hơn mà thôi!"
Kỷ Tuyết Tình tin rằng với bản lĩnh của Giang Vũ thì sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ trở thành người có thể khiến cho nhà họ Kỷ coi trọng, chỉ là còn cần thời gian để phát triển bản thân.
"Anh thề, từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không bị bất kì kẻ nào đánh bại lần nữa!"
Đối mặt với sự an ủi của Kỷ Tuyết Tình, Giang Vũ kiên định tỏ thái độ.
“Em tin anh!”
Kỷ Tuyết Tình ra sức gật đầu, cô tin tưởng Giang Vũ một trăm phần trăm, cũng sẽ dốc hết toàn lực để giúp Giang Vũ phát triển.
Giang Vũ lấy lại được tâm trạng tốt, tò mò hỏi Kỷ Tuyết Tình đang chuyên tâm lái xe: "Chúng ta bây giờ đi đâu?”
“Thời gian còn sớm, em dẫn anh đi gặp một vị bề trên ở Ngô Thành”.
Kỷ Tuyết Tình do dự một chút, nhắc nhở nói: "Cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng không được tức giận!"
“Tại sao anh phải tức giận?", Giang Vũ mờ mịt.
“Đến lúc đó, anh sẽ biết thôi!”
Kỷ Tuyết Tình không giải thích, quan tâm nói: "Thể lực của anh đã tiêu hao không ít, anh nghỉ ngơi một lát trước đi!"
Giang Vũ gật đầu, lập tức nhắm mắt lại bắt đầu vận công, khôi phục chân khí.
Khi Giang Vũ mở mắt ra lần nữa, xe đã đi vào sân của một căn biệt thự ở ngoại ô Ngô Thành, mà Kỷ Tuyết Tình đang hai tay chống má, ánh mắt đầy si mê nhìn chằm chằm mình.
“Xin lỗi, để em phải đợi lâu rồi”.
Giang Vũ áy náy nói xin lỗi: "Ban nãy thể lực của anh tiêu hao quá nhiều, thời gian khôi phục hơi lâu!"
"Không có đâu, cũng vừa mới đến nơi!"
Kỷ Tuyết Tình nghịch ngợm nhéo nhéo mũi Giang Vũ: "Xuống xe đi, đừng để người ta đợi lâu!"
Sau khi Giang Vũ đi theo Kỷ Tuyết Tình xuống xe, nhìn thấy một ông lão mặc bộ đường trang màu trắng, tóc bạc nhưng sắc mặt vẫn hồng hào đi từ trong biệt thự ra.
“Vị này là