Đúng lúc này, một tên thanh niên đầu uốn xoăn mì nhìn trông rất lưu manh đi từ bên trong ra, kinh ngạc nói: “Ai da da, lại là các anh!”
“Sao gã lại ở đây?”
Sắc mặt Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình kỳ quái liếc nhìn nhau.
'Tên thanh niên đầu uốn xoăn mì này, chính là Lưu Hạo hai ngày trước bị Giang Vũ bẻ gãy hai cái răng cửa.
“Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mài!”
Lưu Hạo đã chỉnh lại răng cửa vẻ mặt âm u lạnh lẽo nhìn chäm chằm vào Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình: “Các anh muốn chơi vòng quay mặt trời, không có cửa đâu, nơi này đã bị chúng tôi trưng dụng rồi”.
“Nếu chúng tôi đã có thể mua được vé, vậy thì có quyền ngồi vòng quay mặt trời”.
Giang Vũ chán ghét nhìn Lưu Hạo: “Nếu không, các anh nên bồi thường tổn thất của chúng tôi”.
“Quả nhiên là một tên nghèo hèn, lại còn để ý đến tấm vé chỉ trị giá một trăm năm mươi tệ này”.
Lưu Hạo khinh bỉ nhìn Giang Vũ một cái, lập tức. đồng tình mà nhìn về phía Kỷ Tuyết Tình: “Người đẹp, cô xinh đẹp như vậy mà lại yêu đương với cái tên phế vật chỉ có thể ăn uống những quán vỉa hè, lại còn ki bo tính †oán một trăm tệ, thật sự là phung phí của trời!”
“Tôi thích thế, hơn nữa tôi cũng ủng hộ bạn trai tôi bảo vệ quyền lợi cho mình”.
Kỷ Tuyết Tình khôi phục lại vẻ mặt lạnh như băng, lạnh lùng nói: “Nếu anh nói là đã trưng dụng nơi đây, vậy thì lấy giấy tờ cho phép trưng dụng của bên nhà thầu ra cho mọi người xem?”
“Các cô không xứng được xem giấy phép trưng dụng”.
Sắc mặt Lưu Hạo cứng đờ, ra vẻ bình tĩnh đáp lại.
Gã căn bản không có giấy phép trưng dụng gì cả, nhưng mà dựa vào danh tiếng của Lưu Nhã Hiên ở Ngô Thành, đi tới chỗ nào cũng có người nể mặt, đây là lần đầu tiên gặp phải Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình thích đối đầu như vậy.
“Không có giấy phép, vậy các anh không có quyền ngăn cản những người bình thường như chúng tôi tham gia trò chơi”.
Kỷ Tuyết Tình khinh thường nhìn Lưu Hạo, kéo tay Giang Vũ rồi đi vào bên trong: “Bây giờ chúng tôi sẽ đi lên ngồi vòng quay mặt trời.”.