“Câm miệng!”
Không đợi Lưu Nhã Hiên nói xong, Kim Tái An giơ tay tát mạnh vào mặt cô ta một cái.
“Cậu Kim, sao anh lại đánh em?”
Lưu Nhã Hiên ngã xuống đất, ôm mặt ngơ ngác nhìn Kim Tái An.
“Kỷ… cô Kỷ!”
Không để ý đến Lưu Nhã Hiên nữa, Kim Tái An đầu đầy mồ hôi lạnh nhìn Kỷ Tuyết Tình: "Tôi không biết người mà con ả này đã đắc tội lại là cô, xin cô đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho tôi đi!"
Nghe thấy những lời này, hai chị em nhà họ Lưu trợn tròn con mắt, có ngốc cũng có thể nhìn ra được Kim Tái An cực kì sợ hãi người phụ nữ đang đứng ở trước mặt kia.
“Cậu Kim thật là quyết đoán!”
Kỷ Tuyết Tình ôm lấy cánh tay của Giang Vũ, trêu đùa nói: "Anh bảo tôi quỳ xuống xin lỗi cô ta à? Bảo tôi hầu hạ anh vài ngày? Còn muốn tôi làm đồ chơi cho anh, còn muốn đánh gãy chân của bạn trai tôi?"
“Không dám, không dám!”
Nghe thấy thế, sắc mặt của Kim Tái An nhanh chóng thay đổi, quỳ phịch xuống đất, run lẩy bẩy nói: "Tôi biết sai rồi, kính xin cô Kỷ tha thứ cho tôi!"
Lúc này, Kim Tái An hận không thể chém Lưu Nhã Hiên chết tươi, nằm mơ cũng không nghĩ tới con tiện nhân này lại trêu chọc phải Kỷ Tuyết Tình.
Ngày hôm qua, Kim Tái An còn cảm thán rằng mình may mắn lắm mới tránh được một kiếp nạn, không có đắc tội với Kỷ Tuyết Tình, kết quả hôm nay lại đụng phải họng súng, đúng là hoạ vô đơn chí.
Nhìn thấy thiếu gia nhà họ Kim cao cao tại thượng ở trong mắt mình lại quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của Kỷ Tuyết Tình, chị em Lưu Nhã Hiên hoàn toàn hiểu rõ, lần này đúng thật sự là đá chân với tấm sắt cứng rồi.
Hai chị em run lẩy bẩy ngồi xổm ở bên cạnh, không dám lên tiếng.
"Vốn hôm nay tôi đã được chơi cực kì vui vẻ, nhưng người của anh lại ba lần bảy lượt khiến tôi mất hứng, khiến cho tôi rất khó chịu!"
Đối mặt với tên Kim Tái An đang quỳ xuống cầu xin tha thứ, Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng chỉ về phía Lưu Nhã Hiên: "Tôi cực kì không thích hai chị em nhà này, về sau không muốn nhìn thấy hoặc nghe thấy bất cứ chuyện gì có liên quan đến bọn