“Cô chỉ là một thư ký quèn thôi, dựa vào đâu mà dám ra vẻ trước mặt chúng tôi hả?”
Triệu Trung Tuyết cười nhạo nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Dù sao tôi cũng là khách quý được ban tổ chức mời đến, còn cô lại dẫn tên rác rưởi này đến dự tiệc bằng cửa sau, đây là hành vi lạm dụng chức quyền đấy”.
“Nếu để sếp của cô biết cô lạm dụng quyền lực kiểu đó, chỉ sợ cô sẽ không giữ được việc nữa đâu”.
“Thư ký?”, Kỷ Tuyết Tình tỏ vẻ kì lạ.
“Đừng có giả vời Kỷ Tiểu Viện, tôi đã điều tra rõ lai lịch của cô rồi”.
Lưu Thư Nhất đắc ý nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Cô chỉ là thư ký của người phụ trách dự án đầu tư ở Giang Châu của nhà họ Kỷ thôi, thế mà cô lại dám đi xe nhà họ Kỷ, còn nuôi trai bao trong biệt thự của nhà họ Kỷ”.
“Bất luận chuyện nào trong số đó bị cấp trên cô biết được, cô cũng đều sẽ không có kết cục tốt đâu!”
“Cô Kỷ, những gì anh ta nói là thật ư?”
Giang Vũ thay đổi sắc mặt, nếu như Kỷ Tuyết Tình thật sự đang lạm dụng tài sản của nhà họ Kỷ, hậu quả đó sẽ khó có thể tưởng tượng nổi.
“Nếu không anh nghĩ cô ta có thân phận gì mới có thể dẫn hạng người vô tích sự như anh tới dự tiệc?”
Triệu Trung Tuyết cười lạnh lùng, kiêu ngạo nói: “Cô ta chỉ là một thư ký quèn, mà chồng tôi là thanh niên tài tuấn sẽ được nhà họ Kỷ nâng đỡ, nhà họ Lưu sẽ trở thành đối tác quan trọng của nhà họ Kỷ.
Chúng tôi muốn gi ết chết cô ta dễ dàng như cách bóp ch ết một con kiến vậy”.
“Nhà họ Kỷ sẽ không thể từ bỏ đối tác quan trọng như nhà họ Lưu chỉ vì một thư ký đâu”.
Lưu Thư Nhất li3m môi, tham lam nhìn khắp người Kỷ Tuyết Tình: “Nếu cô không muốn bị nhà họ Kỷ phạt, tốt nhất nên nghĩ cách làm tôi nguôi giận đi, nếu không thì cứ chờ mất việc đi!"
“Đồ chết tiệt, tôi nghĩ hai người muốn bị đánh nữa rồi”.
Khi thấy Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết sỉ nhục và đe doạ Kỷ Tuyết Tình như vậy, trong mắt Giang Vũ bùng lên lửa giận.
“Đừng manh động!”
Kỷ Tuyết Tình kéo tay Giang Vũ, thản nhiên nói: “Cùng lắm thì tôi đổi việc khác, chưa đến mức bị hai đứa cặn bã áp chế đâu”.
“Hơn nữa trước khi kết thúc, tất cả mọi thứ đều có khả năng, tôi cũng chưa chắc sẽ nhất định trở thành người bị vứt bỏ”.
“Ha ha ha! Hai ngày nay tôi đã thu thập rất nhiều bằng chứng cô chiếm dụng của công rồi, cô không cần ôm may mắn trong lòng”.
Lưu Thư Nhất cười to, xấu xa nói: “Nếu như cô không thể làm tôi hài lòng nguôi giận, tôi sẽ nộp toàn bộ chứng cứ lên cho người phụ trách nhà họ Kỷ, đến lúc đó cô sẽ không còn cơ hội trở mình đâu”.
Vì đang ở trước mặt Triệu Trung Tuyết nên Lưu Thư Nhất không nói quá thẳng.
Hàm ý là đe doạ Kỷ Tuyết Tình, nếu cô không muốn bị nhà họ Kỷ sa thải thì phải hầu hạ anh ta thật sung sướng.
“Một thư ký quèn mà cũng dám đấu với chúng tôi, đúng là không biết tự lượng sức mình”.
Triệu Trung Tuyết kiêu căng nhìn Kỷ Tuyết Tình, hung tợn nói: “Đợi đến khi lật đổ cô, để tôi xem cô còn có thể bảo vệ tên vô dụng Giang Vũ đó kiểu gì”.
“Đến lúc đó tôi sẽ cho cả hai người ra đường xin ăn chung”.
“Chỉ với hai người mà cũng muốn lật đổ tôi, đang năm mơ đấy à”.
Kỷ Tuyết Tình cười khinh thường, kéo Giang Vũ đi vào trong biệt thự, cũng chẳng thèm ngoảnh đầu lại: “Chúng ta đi
thôi, để xem xem ai sẽ là người có thể cười đến cuối cùng?”
“Con khốn! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ làm cho cô phải chủ động leo lên giường, quỳ gối cầu xin tôi!”
Lâm Thu Thanh nhìn chòng chọc theo bóng lưng Kỷ Tuyết Tình với ánh mắt lạnh lẽo, trong mắt tràn đầy tham lam và xấu xa.
“Sau khi lật đổ Kỷ Tiểu Viện, mình nhất định phải khiến cho thằng khốn Giang Vũ kia sống không bằng chết”.
Còn Triệu Trung Tuyết thì lại căm hận nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Vũ, dự định trả lại gấp đôi những tủi nhục mà cô ta đã phải chịu khoảng thời gian trước.
“Cô Kỷ, cô là thư ký của nhà họ Kỷ thật hả?”
Sau khi vào biệt thự, Giang Vũ lo lắng hỏi Kỷ Tuyết Tình.
“Sao vậy?”
Kỷ Tuyết Tình cười tít mắt trêu: “Đừng bảo là anh coi thường tôi