“Đồ ngu ngốc, cô dám đối đầu với Kỷ Tuyết Tình, cô muốn hại chết tôi và nhà họ Lưu à!”
Lưu Thư Nhất vừa tay đánh chân đá, vừa chửi ầm lên: “Lúc trước mắt tôi bị mù mới có thể coi trọng một người ngu xuẩn như cô”.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa chồng ơi, em sai rồi!"
Triệu Trung Tuyết ôm đầu khóc lóc thảm thiết: “Do. em không chịu nổi bộ dạng tự mãn của Giang Vũ, còn có Kỷ Tuyết Tình kia, cô chiêu chó má gì, còn đi nhặt đồ mà em đã bỏ đi”.
“Mẹ nó cô còn dám nói”.
Nghe vậy, Lưu Thư Nhất càng tức giận hơn, chỉ vào Triệu Trung Tuyết và hét lên: “Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra trước đó, bây giờ Giang Vũ đang bám được vào Kỷ Tuyết Tình, chúng ta đắc tội anh ta thì không ổn, Kỷ Tuyết Tình chỉ cần tùy tiện nói một câu là có thể làm nhà họ Lưu và nhà họ Triệu cửa nát nhà tan”.
“Ngay cả bây giờ, nếu chúng ta không tìm ra cách đảo ngược tình thế, gia tộc chúng ta có thể bị người khác đá đổi.
“Chồng ơi, đừng làm em sợ, có nghiêm trọng đến vậy không?”
Triệu Trung Tuyết vẫn nghỉ hoặc hỏi: “Cho dù nhà họ Kỷ vĩ đại đến đâu, bọn họ vẫn là thế lực ngoại lại, cùng lắm là không hợp tác với chúng ta, chứ không đến nỗi ép. chúng ta vào đường chết đúng không?”
“Ngu xuẩn! Thế lực như nhà họ Kỷ mà muốn giết chúng ta, chính họ cũng không cần ra tay, chỉ cần tỏ thái độ thôi là đã có vô số người vì họ mà ra tay”.
Sắc mặt Lưu Thư Nhất tái mét, hoảng sợ nói: “Tuy rằng Kỷ Tuyết Tình không thể hiện rõ ràng là muốn nhắm vào chúng ta, nhưng tất cả thế lực đều nhận thấy cô ta chán ghét chúng ta, bọn họ sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ qua cơ hội này để lấy lòng nhà họ Kỷ đâu”.
“Đặc biệt là nhà họ Vương và những thế lực gia tộc mà chúng ta từng đắc tội trước đây, họ nhất định sẽ trả
thù một cách điên cuồng”.
“Thật sự là nghiêm trọng như vậy à!”
Triệu Trung Tuyết cuối cùng cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng, kinh hãi nói: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta không có ân oán trực. tiếp với Kỷ Tuyết Tình, hết thảy đều là từ Giang Vũ mà ra”.
Lưu Thư Nhất nheo mắt và phân tích: “Chỉ cần chúng ta tìm cách cầu xin Giang Vũ tha thứ, mọi vấn đề sẽ được giải quyết một cách tự nhiên”.
“Chúng ta cần tìm cơ hội để xin lỗi Giang Vũ và cầu xin anh ta tha thứ”.
“Bắt em đi xin lỗi cái tên vô dụng đó à, đánh chết em cũng không đi”.
Triệu Trung Tuyết quả quyết lắc đầu, bảo cô ta xin lỗi Giang Vũ, cô ta thấy còn khó chấp nhận hơn cả cái chết.
Lưu Thư Nhất đột nhiên giơ tay, tát mạnh vào mặt Triệu Trung Tuyết, gầm lên: “Nếu cô không đi, tôi sẽ đánh chết cô!”
“Em... để em đi, em đi, được chưa?”
Triệu Trung Tuyết thật sự sợ bị đánh, tuy bất đắc dĩ nhưng cũng đành phải nhượng bộ, lo lắng nói: “Trước đây chúng ta đã đắc tội Giang Vũ nghiêm trọng như vậy, cho dù em xin lỗi, hắn cũng chưa chắc sẽ chịu nhận!”
“Vậy cô phải nghĩ cách để anh ta chha61p nhận”.
Lưu Thư Nhất híp mắt, cắn răng nói: “Trước kia anh †a nghe lời cô như vậy, cô nói gì anh nghe nấy, cô chỉ cần dùng những thủ đoạn lấy lòng tôi với anh ta, tôi nghĩ anh †a sẽ tha thứ cho cổ”.
“Bây giờ em là vợ anh, anh lại để em làm như vậy...”
“Gia tộc cũng sắp diệt vong rồi, còn nói vợ hay không vợ gì nữa”.
Lưu Thư Nhất hung ác nhìn Triệu Trung Tuyết, nghiêm nghị nói: “Miễn là Giang Vũ chịu tha thứ, cho dù anh ta có yêu cầu cô quỳ xuống li3m thì cô cũng phải ngoan ngoãn làm theo, nếu không tôi sẽ giết cô!”
“Chỉ sợ... dù em chịu hy sinh, hắn cũng chưa chắc chịu tha thứ cho chúng ta!”, Triệu Trung Tuyết nhục nhã lắc đầu.
“Điều này có thể xảy ra”
Lưu Thư Nhất nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: “Vậy thì chuẩn bị hai phương án, nếu anh ta không biết điều, tôi sẽ vận dụng nhân tình với Hổ gia để xử lý anh ta!”
“Cục diện