“Tôi đã hứa với ông cụ rằng tôi sẽ tận lực không làm khó nhà họ Triệu!”
Đối mặt với Ngô Châu đang khiêu khích đứng trước mặt, Giang Vũ mặt không biểu cảm nói: “Tốt nhất các người đừng chọc tức tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí”.
“Đồ vô dụng chỉ là đồ vô dụng, chỉ giỏi la làng, không khách khí thì có thể làm sao bây giờ?”
Triệu Thiên Mang đi tới bên cạnh Ngô Châu, kỳ quái nhìn Giang Vũ ¡ còn tưởng rằng cậu có hậu thuẫn lớn như thế nào, không ngờ Kỷ Tiểu Viện chỉ là một thư ký nhỏ”.
“Còn con rể của tôi lại là cậu chủ nhà họ Lưu, là thanh niên tài giỏi được nhà họ Kỷ chú trọng bồi dưỡng, có thể dễ dàng đánh bại cô thư ký nhỏ đớ”.
Mọi người trong nhà họ Triệu đều được biết từ Triệu Trung Tuyết rằng người phụ nữ đứng ra bênh vực Giang Vũ chỉ là thư ký của nhà họ Kỷ, nhưng họ không biết chuyện gì đã xảy ra trong bữa tiệc.
Họ cho rằng mình đã nhìn thấu con át chủ bài của Giang Vũ, và đương nhiên họ sẽ không coi Giang Vũ ra gì.
Lúc trước, người phụ nữ đó đã đứng ra bênh vực Giang Vũ khiến họ phải chịu rất nhiều nhục nhã, giờ họ phải báo thù!
“Tùy các người, muốn nói gì thì nói, bây giờ tôi phải về nhà, không muốn lãng phí thời gian ở đây với các người”.
Giang Vũ đi con đường của mình một cách vô cảm, chuẩn bị đi vòng qua rời đi.
“Gậu đừng đi chứ, bị chúng tôi vạch mặt, cậu sợ rồi sao”
Ngô Châu lại ngăn cản Giang Vũ: “Lúc có người phụ nữ kia chống lưng, chẳng phải cậu rất kiêu ngạo sao?”
“Cậu ta chỉ là tiểu nhân đắc chí mà thôi, bây giờ đã bị chúng ta nhìn thấu gốc gác, đương nhiên không dám kiêu ngạo”.
Triệu Thiên Mang cười lạnh, khinh thường nhìn Giang Vũ: “Rác rưởi như cậu nên ở trong bãi rác, nhưng cậu phải chạy đến trước mặt chúng tôi để thể hiện sự Tồn tại của mình, chúng tôi đây tự nhiên sẽ không để cậu làm cho chúng tôi thấy ghê tởm”.
“Đúng vậy! Con rể của tôi đã nói rồi, chờ nhà họ Lưu trở thành đối tác với nhà họ Kỷ, được nhà họ Kỷ nâng đỡ, nó sẽ nghĩ cách xử lý con khốn đớ”.
Ngô Châu oán hận nhìn Giang Vũ chằm chằm: “Nếu cô ta dám đứng ra bênh vực kẻ kẻ rác rưởi như cậu, con khốn đó nhất định phải trả giá! Tôi đã đồng ý để con rể tôi lôi con khốn đó lên giường dạy cho nó một bài học”.
“Không thể không nói, con nhỏ họ Kỷ đó tuy rằng chỉ là thư ký, nhưng khuôn mặt, và dáng người cũng khá ngon cơm đớ”.
Triệu Thiên Mang cười tà ác, ác độc nói: “Để cô ta làm đồ chơi cho con rể tôi là vinh dự của ả, để xem cô ả giữ nổi cái thái độ ngạo mạn kia hay không”.
“Có câu nói, có việc thì thư ký làm, không có việc gì thì làm thư ký, nếu con nhỏ đó không có thân hình và kỹ năng thì không thể trở thành thư ký của nhà họ Kỷ được”.
“Không biết cô ta đã phải đi theo bao nhiêu ông chủ mới có thể đến được vị trí hiện tại. Cô ta tuyệt đối không phải người đàng hoàng, một khi tóm được cô ta, để cô ta cho chúng tôi chơi!”
Những thành viên khác của nhà họ Triệu cũng lần lượt nói ra những lời lẽ bẩn thỉu, như thể họ quay lại thời điểm có thể tùy tiện làm bế mặt Giang Vũ.
“Câm miệng! Nếu các người còn dám nói năng thô _ lỗ với Kỷ tiểu thư nữa, đừng trách tôi không nhớ tới tình cảm ngày xưa”.
Giang Vũ nhịn không được, gầm lên giận dữ, anh 4 thật sự không hiểu những người nhà họ Triệu đã sống cùng anh ba năm này sao lại có thể ghê tởm như vậy.
Dù có nuôi một con chó thì ba năm cũng phải có tình cảm, nhưng những người này...
Anh không muốn đối phó những thứ rác rưởi này của nhà họ Triệu, nhưng những người này lại xúc phạm Kỷ Tuyết Tình, cho dù anh có hứa với ông cụ sẽ không làm mất mặt nhà họ Triệu thì anh cũng không nhịn được nữa!
“Tên rác rưởi như cậu lớn gan nhỉ, còn dám mắng chúng tôi!"
Triệu Thiên Mang sắc mặt lạnh lùng, hắn chỉ vào mũi Giang Vũ mắng: “Con khốn đó...”
“Tôi đã cảnh báo ông rồi!”
Triệu Thiên Mang còn chưa kịp nói xong, Giang Vũ đã năm lấy ngón trỏ của ông ta, bẻ thật mạnh.
“Răng rắc!”
“AI
Cùng với tiếng xương gãy, Triệu Thiên Mang hét lên một tiếng, ngón tay bị Giang Vũ cứ thế mà bẻ gấy.
“Tên rác rưởi như cậu mà cũng dám làm vậy à...” Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngô Châu giận