Bây giờ đến lượt Hà Hiểu Hiểu hoang mang: “…Không phải? Làm sao có thể?”
Giọng điệu của Tô Cẩm Tinh vẫn nhẹ nhàng và bài bản: “Thực ra, tớ đã nhận thức được điều đó từ sáng sớm rồi.
Có một vài lý do thoái thác của anh ta và tiên sinh cũng không hoàn toàn nhất trí.
Mặc dù anh ta đang cố gắng giải thích và tiên sinh cũng nói giúp anh ta, nhưng mà tớ có thể cảm nhận được nhiều lời nói và việc làm của họ không nhất quán.
Ngoài ra, tiên sinh thích dùng nước hoa Cologne, nhưng Lục Tước lại không thích.”
Hà Hiểu Hiểu gãi gãi đầu: “Thật sự không phải là anh ta à? Vậy là ai chứ?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu, yếu ớt nằm trên lưng ghế: “Tớ cũng không biết.”
“Không sao đâu, sau khi trở về thì tớ sẽ nhờ bố tớ.
Ông ấy khá quen thuộc với giới kinh doanh ở thành phố H.
Dù sao những người có thể đạt đến trình độ tài chính của tiên sinh thì tớ đoán là ở thành phố H chẳng có mấy người.
Cứ thống kê từng người một là được.”
Tô Cẩm Tinh vẫn quyết định từ bỏ: “Không cần đâu Hiểu Hiểu, tiên sinh có nỗi khổ tâm của anh ấy.
Hôm nay Lục Tước cũng đã nói, anh ấy không dễ dàng gì cho cam.
Nếu anh ấy không mong tớ biết thì ít nhất là không hy vọng tớ biết lúc này, vậy tớ sẽ không dò xét nữa.”
“Vậy thì cậu thật sự muốn sống cùng một người đàn ông không rõ danh tính và mơ hồ như thế sao?”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười ôn hòa: “Tớ cũng đã nghĩ về điều đó, kỳ thật như thế này cũng rất tốt.
Tớ không biết anh ấy là ai, vì vậy tớ sẽ không mong chờ gì với anh ấy.
Nếu anh ấy vẫn có thể tiếp tục ở bên cạnh tớ thì rất tốt.
Nếu không thể thì nếu có một ngày nào đó anh ấy rời đi, tớ cũng sẽ không quá đau buồn.
Tớ đã từng trải qua loại cảm giác tuyệt vọng này với Tiêu Cận Ngôn một lần rồi, thật sự không muốn trải qua lần thứ hai đâu.
Giữ chút riêng tư cho nhau thì không cần toàn tâm toàn ý trả giá, đến lúc đó cũng sẽ bớt đau buồn hơn.”
Hà Hiểu Hiểu nhăn mặt lại thành cái bánh bao: “Cẩm Tinh, tớ không hiểu.”
“Không hiểu cũng tốt.” Tô Cẩm Tinh nhỏ giọng: “Nếu cậu mà hiểu thì e rằng cậu cũng đã trải qua một đoạn quá khứ đau buồn.”
Hà Hiểu Hiểu mơ hồ gật đầu: “Chuyện này tớ không hiểu, nhưng tớ lại hiểu quần áo! Cẩm Tinh, tớ cho rằng cậu mặc váy hoa nhí là trông đẹp nhất.
Tớ nói cậu nghe nè, gần đây Chanel đã cho ra mắt váy hoa nhí, thực sự rất hợp với cậu.”
Tim của Tô Cẩm Tinh lệch một nhịp: “Chanel?”
“Đúng đó, sao vậy, cậu không thích nhãn hiệu này à?”
“… Không có, cũng được.”
Trước kia Tiêu Cận Ngôn cũng thích mua quần áo Chanel cho cô.
Vả lại, cũng là họa tiết hoa nhí.
Nhưng bây giờ, cô đã không nghe thấy tên của thương hiệu này một quãng thời gian khá lâu rồi.
“Vậy thì cậu tin tớ đi, tớ vẫn rất có con mắt lựa chọn quần áo đấy.
Khí chất của cậu quả thực rất hợp với Chanel, lạnh lùng, kiệm lời, tao nhã và súc tích.
Thật sự rất hợp với cậu.”
Nụ cười trên mặt Tô Cẩm Tinh nhạt đi rất nhiều: “Vậy à.”
“Ừ!” Hà Hiểu Hiểu nói tiếp: “Ui! Tới rồi! Chính là nơi này!”
Hà Hiểu Hiểu dừng xe ở chỗ đậu cách đó không xa rồi kéo cô đến thẳng cửa hàng Chanel.
Ngay khi bước vào, cô ấy đã chỉ vào một chiếc váy trên người ma-nơ-canh và nói: “Cẩm Tinh, cậu nhìn nè, là cái này!”
Tô Cẩm Tinh nhìn theo hướng tay của cô ấy, thấy người mẫu cách đó không xa quả nhiên đang mặc một chiếc váy hoa với hai dây buộc sau cổ, màu be nhạt làm màu nền, trông tươi tắn tự nhiên.
Hoa bên trên là hoa oải hương, giống như một mảnh nhỏ của cánh hoa oải hương, toàn bộ váy trông rất tươi tắn và tự nhiên, giống như một cô gái trong vườn vừa bước ra khỏi cánh đồng hoa oải hương.
“Cẩm Tinh, cậu mặc cỡ nào?”
“M.”
“Quào, cái này là cỡ M nè, mau đi thử đi!”
Hà Hiểu Hiểu không do dự đẩy cô vào phòng thử đồ, Tô Cẩm Tinh không lay chuyển được cô ấy nên đành phải thở dài và bắt đầu thay quần áo.
Ngoại trừ lần trước đến nhà họ Tô, đã sáu năm rồi cô chẳng mặc váy.
Chiếc váy này… thật sự rất đẹp.
Bộ mà tiên sinh chọn cho cô rất quý phái và trang nhã, bộ này tươi tắn và tự nhiên.
Hà Hiểu Hiểu nói đúng, những bông hoa nhỏ li ti thế này thực sự rất hợp với cô.
Chiếc váy dài đến mắt cá chân, vừa đủ để tôn lên vòng eo thon thả, nhưng mà…
“Cẩm Tinh? Thay xong chưa?” Hà Hiểu Hiểu không đợi được nữa, gõ cửa bên ngoài.
Tô Cẩm Tinh nhìn vào gương, hơi đỏ mặt: “Hiểu Hiểu…”
“A, có chuyện gì vậy?”
“Có thể đổi cho tớ một cái cỡ khác không?”
“Không thích hợp sao?”
“Đúng… nó hơi nhỏ.”
“Ủa, cậu gầy thế thì sao mà nhỏ được? Có phải là số đo không chuẩn không? Chắc là không đâu, đây là Chanel mà!”
“Hiểu Hiểu, đổi cỡ L giúp tớ với, cảm ơn.”
“Ồ, được, cậu chờ một chút.”
Ngay sau đó, Hà Hiểu Hiểu cầm lấy váy cỡ L tới, tiếp tục gõ cửa: “Cẩm Tinh, mở cửa đi, tớ đưa đồ cho cậu.”
“Được.”
Ngay khi cửa mở ra, Hà Hiểu Hiểu nhìn thấy Tô Cẩm Tinh trước mặt thì lập tức ngơ ngẩn.
“Trời má… Cẩm Tinh, tớ đã biết là cậu đẹp rồi nhưng mà không biết cậu mặc váy hoa lại đẹp dữ thần vậy luôn! Tớ đã nói là ánh mắt của tớ rất tuyệt