Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Không Hiểu Cũng Tốt


trước sau



Bây giờ đến lượt Hà Hiểu Hiểu hoang mang: “…Không phải? Làm sao có thể?”
Giọng điệu của Tô Cẩm Tinh vẫn nhẹ nhàng và bài bản: “Thực ra, tớ đã nhận thức được điều đó từ sáng sớm rồi.

Có một vài lý do thoái thác của anh ta và tiên sinh cũng không hoàn toàn nhất trí.

Mặc dù anh ta đang cố gắng giải thích và tiên sinh cũng nói giúp anh ta, nhưng mà tớ có thể cảm nhận được nhiều lời nói và việc làm của họ không nhất quán.

Ngoài ra, tiên sinh thích dùng nước hoa Cologne, nhưng Lục Tước lại không thích.”
Hà Hiểu Hiểu gãi gãi đầu: “Thật sự không phải là anh ta à? Vậy là ai chứ?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu, yếu ớt nằm trên lưng ghế: “Tớ cũng không biết.”
“Không sao đâu, sau khi trở về thì tớ sẽ nhờ bố tớ.

Ông ấy khá quen thuộc với giới kinh doanh ở thành phố H.

Dù sao những người có thể đạt đến trình độ tài chính của tiên sinh thì tớ đoán là ở thành phố H chẳng có mấy người.

Cứ thống kê từng người một là được.”
Tô Cẩm Tinh vẫn quyết định từ bỏ: “Không cần đâu Hiểu Hiểu, tiên sinh có nỗi khổ tâm của anh ấy.


Hôm nay Lục Tước cũng đã nói, anh ấy không dễ dàng gì cho cam.

Nếu anh ấy không mong tớ biết thì ít nhất là không hy vọng tớ biết lúc này, vậy tớ sẽ không dò xét nữa.”
“Vậy thì cậu thật sự muốn sống cùng một người đàn ông không rõ danh tính và mơ hồ như thế sao?”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười ôn hòa: “Tớ cũng đã nghĩ về điều đó, kỳ thật như thế này cũng rất tốt.

Tớ không biết anh ấy là ai, vì vậy tớ sẽ không mong chờ gì với anh ấy.

Nếu anh ấy vẫn có thể tiếp tục ở bên cạnh tớ thì rất tốt.

Nếu không thể thì nếu có một ngày nào đó anh ấy rời đi, tớ cũng sẽ không quá đau buồn.

Tớ đã từng trải qua loại cảm giác tuyệt vọng này với Tiêu Cận Ngôn một lần rồi, thật sự không muốn trải qua lần thứ hai đâu.

Giữ chút riêng tư cho nhau thì không cần toàn tâm toàn ý trả giá, đến lúc đó cũng sẽ bớt đau buồn hơn.”
Hà Hiểu Hiểu nhăn mặt lại thành cái bánh bao: “Cẩm Tinh, tớ không hiểu.”
“Không hiểu cũng tốt.” Tô Cẩm Tinh nhỏ giọng: “Nếu cậu mà hiểu thì e rằng cậu cũng đã trải qua một đoạn quá khứ đau buồn.”
Hà Hiểu Hiểu mơ hồ gật đầu: “Chuyện này tớ không hiểu, nhưng tớ lại hiểu quần áo! Cẩm Tinh, tớ cho rằng cậu mặc váy hoa nhí là trông đẹp nhất.

Tớ nói cậu nghe nè, gần đây Chanel đã cho ra mắt váy hoa nhí, thực sự rất hợp với cậu.”
Tim của Tô Cẩm Tinh lệch một nhịp: “Chanel?”
“Đúng đó, sao vậy, cậu không thích nhãn hiệu này à?”
“… Không có, cũng được.”
Trước kia Tiêu Cận Ngôn cũng thích mua quần áo Chanel cho cô.
Vả lại, cũng là họa tiết hoa nhí.
Nhưng bây giờ, cô đã không nghe thấy tên của thương hiệu này một quãng thời gian khá lâu rồi.
“Vậy thì cậu tin tớ đi, tớ vẫn rất có con mắt lựa chọn quần áo đấy.

Khí chất của cậu quả thực rất hợp với Chanel, lạnh lùng, kiệm lời, tao nhã và súc tích.

Thật sự rất hợp với cậu.”
Nụ cười trên mặt Tô Cẩm Tinh nhạt đi rất nhiều: “Vậy à.”
“Ừ!” Hà Hiểu Hiểu nói tiếp: “Ui! Tới rồi! Chính là nơi này!”
Hà Hiểu Hiểu dừng xe ở chỗ đậu cách đó không xa rồi kéo cô đến thẳng cửa hàng Chanel.
Ngay khi bước vào, cô ấy đã chỉ vào một chiếc váy trên người ma-nơ-canh và nói: “Cẩm Tinh, cậu nhìn nè, là cái này!”
Tô Cẩm Tinh nhìn theo hướng tay của cô ấy, thấy người mẫu cách đó không xa quả nhiên đang mặc một chiếc váy hoa với hai dây buộc sau cổ, màu be nhạt làm màu nền, trông tươi tắn tự nhiên.


Hoa bên trên là hoa oải hương, giống như một mảnh nhỏ của cánh hoa oải hương, toàn bộ váy trông rất tươi tắn và tự nhiên, giống như một cô gái trong vườn vừa bước ra khỏi cánh đồng hoa oải hương.
“Cẩm Tinh, cậu mặc cỡ nào?”
“M.”
“Quào, cái này là cỡ M nè, mau đi thử đi!”
Hà Hiểu Hiểu không do dự đẩy cô vào phòng thử đồ, Tô Cẩm Tinh không lay chuyển được cô ấy nên đành phải thở dài và bắt đầu thay quần áo.
Ngoại trừ lần trước đến nhà họ Tô, đã sáu năm rồi cô chẳng mặc váy.
Chiếc váy này… thật sự rất đẹp.
Bộ mà tiên sinh chọn cho cô rất quý phái và trang nhã, bộ này tươi tắn và tự nhiên.

Hà Hiểu Hiểu nói đúng, những bông hoa nhỏ li ti thế này thực sự rất hợp với cô.
Chiếc váy dài đến mắt cá chân, vừa đủ để tôn lên vòng eo thon thả, nhưng mà…
“Cẩm Tinh? Thay xong chưa?” Hà Hiểu Hiểu không đợi được nữa, gõ cửa bên ngoài.
Tô Cẩm Tinh nhìn vào gương, hơi đỏ mặt: “Hiểu Hiểu…”
“A, có chuyện gì vậy?”
“Có thể đổi cho tớ một cái cỡ khác không?”
“Không thích hợp sao?”
“Đúng… nó hơi nhỏ.”
“Ủa, cậu gầy thế thì sao mà nhỏ được? Có phải là số đo không chuẩn không? Chắc là không đâu, đây là Chanel mà!”
“Hiểu Hiểu, đổi cỡ L giúp tớ với, cảm ơn.”
“Ồ, được, cậu chờ một chút.”
Ngay sau đó, Hà Hiểu Hiểu cầm lấy váy cỡ L tới, tiếp tục gõ cửa: “Cẩm Tinh, mở cửa đi, tớ đưa đồ cho cậu.”
“Được.”
Ngay khi cửa mở ra, Hà Hiểu Hiểu nhìn thấy Tô Cẩm Tinh trước mặt thì lập tức ngơ ngẩn.
“Trời má… Cẩm Tinh, tớ đã biết là cậu đẹp rồi nhưng mà không biết cậu mặc váy hoa lại đẹp dữ thần vậy luôn! Tớ đã nói là ánh mắt của tớ rất tuyệt

mà! Kiểu váy hoa nhỏ li ti này đúng là làm ra dành riêng cho cậu đấy!”
Tô Cẩm Tinh khó khăn cầm váy lên, hai má ửng đỏ: “Trên tay cậu đây là cỡ L sao?”
“A, đúng…” Hà Hiểu Hiểu vội vàng đưa chiếc váy trên tay cho cô, khóe mắt khẽ quét qua ngực cô, hai mắt bắt đầu sáng lên: “… Bộ ngực của cậu… có chút không khoa học đấy…”
Tô Cẩm Tinh cũng hơi xấu hổ.
Vốn dĩ cô đã không hề nhỏ, khi còn đi học thường bị các bạn nam ngắm trộm, cuối cùng họ đều bị Tiêu Cận Ngôn hung dữ đuổi về.
Sáu năm trở lại đây, cô gầy đi trông thấy, thậm chí ngực còn bị thu nhỏ lại một chút.
Nhưng những ngày này khi trong bệnh viện hồi phục sức khỏe, trong lòng có tiên sinh, tinh thần cũng cởi mở hơn, dáng người lại nảy nở hơn một chút.
Dù chân tay vẫn thon thả và vòng eo chưa đầy đặn nhưng cô không ngờ rằng chỗ to hơn đầu tiên lại là chỗ này…
Vốn dĩ cô mặc váy cỡ M đã vừa phải, chiều dài và chiều rộng rất vừa vặn, chỉ có phần ngực là gần như đứt cả vải.
Hà Hiểu Hiểu không ngại ngùng gì, không ngừng nhìn chằm chằm vào ngực cô: “Cẩm Tinh, dáng người này của cậu thật khiến đứa con nít nhà hàng xóm cũng phải hâm mộ tới phát khóc.”
Tô Cẩm Tinh xấu hổ: “Nào có khoa trương như vậy…”
“Nhìn tớ này!” Hà Hiểu Hiểu chỉ vào mình: “Haiz, không có so sánh sẽ không có đau thương.

Cậu vừa có gương mặt xinh đẹp vừa có dáng người tuyệt trần, chẳng trách có rất nhiều bạn nam trong trường coi cậu như nữ thần! Nếu không phải Tiêu xấu xa ra tay sớm mà đuổi hết đám người theo đuổi cậu thì chắc trường học chúng ta nổ tung mất!"
Vừa nhắc tới Tiêu Cận Ngôn, nụ cười trên mặt Tô Cẩm Tinh cứng lại.

Đúng lúc này, trong phòng thử đồ bên cạnh đột nhiên có người đi vào, hình như cũng mang quần áo vào thử.

Quan trọng nhất chính là… một nam một nữ cùng vào?
“Này, anh nghĩ em diện bộ này có đẹp không?”
“Ừm.”
“Anh còn chưa nhìn nữa!”
“Nhìn rồi.”
“Anh có thể tập trung chút xíu được không? Em đã nói là anh đi dạo phố với em một lần thì em sẽ nói cho anh biết tất cả những gì anh muốn biết mà.

Nếu anh có thái độ này nữa thì em sẽ chẳng nói gì cả.”
Sự kiên nhẫn của người đàn ông dường như đã đến giới hạn: “… Đừng chơi nữa, được không? Tôi không còn tâm trạng và thời gian để chơi với cô nữa.”
Người phụ nữ cười gằn: “Sao thế, anh có tâm trạng ngắm sao với Tô Cẩm Tinh mà lại không có tâm trạng đi mua sắm với em hả? Hiện tại em cũng đang dùng cách mà cô ta dùng lúc đầu thôi.

Cô ta đã dùng cách ly hôn để ép anh đi ngắm sao với cô ta, vậy em cũng dùng cách chia tay để xin anh đi mua sắm với em, rõ ràng là chuyện giống hệt nhau, vậy tại sao anh lại đối xử khác nhau vậy chứ?”
“Không giống nhau.”
“Có gì mà không giống? Cận Ngôn, chỉ mình em biết nguyên nhân cái chết của bố mẹ anh.

Xe của họ bị hỏng và anh chẳng thể điều tra được.

Ngoại trừ em nói cho anh biết thì anh đừng hòng biết nguyên nhân thực sự về cái chết của họ.”
“…”
“Đúng vậy, chính là bà cô của cô đây.” Hà Hiểu Hiểu trực tiếp mở cửa bước ra, từ xa kéo một chiếc ghế sô pha nhỏ tới, áp vào cửa phòng thử đồ của Dương Tuyết Duyệt, vỗ tay chống nạnh cười to.

Sau đó, cô ấy hét lớn lên: “Mọi người hãy đến xem nè! Giữa ban ngày ban mặt mà trong phòng thử đồ lại có những người làm những việc vô liêm sỉ! Thật đúng là đồ lưu manh không biết xấu hổ!”
Dương Tuyết Duyệt sửng sốt, vội vàng muốn đẩy cửa ra, nhưng cửa đã bị một chiếc ghế sô pha nhỏ từ bên ngoài chặn lại: “Hà Hiểu Hiểu, cô định làm gì? Mở cửa ra mau!”
Hà Hiểu Hiểu trực tiếp ngồi trên sô pha, vừa cười vừa nhàn nhã gọi cho đài truyền hình: “Alo? Có phải là đường dây nóng của Đô Thị không? Đúng, đúng, đúng, chỗ của tôi đang có một tin lớn này.

Chính là ở cửa hàng độc quyền của Chanel trên phố Hương Đề.

Tiêu Cận Ngôn, tổng giám đốc tập đoàn Tiêu Thị đã làm chuyện đó với một người phụ nữ không quen biết trong phòng thử đồ mà không biết xấu hổ, bị tôi tình cờ chặn lại… Các người mau cử phóng viên tới đi, tuyệt đối là tin độc quyền!”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện