Trong phòng thử đồ, Dương Tuyết Duyệt giống như phát điên mà phá cửa ra: “Hà Hiểu Hiểu! Cô mở cửa ra cho tôi!”
Hà Hiểu Hiểu bắt chéo chân, khóe miệng kéo lên đến tận mang tai, dùng điện thoại di động bật chức năng quay video, hướng vào cửa phòng thử đồ, cố ý nói: “Tại sao phải mở cửa cho cô chứ? Các người dám làm mà không dám nhận à? Giữa ban ngày ban mặt như này mà không nhịn được hả?”
Dương Tuyết Duyệt đang ở trong phòng thử đồ, bị ngăn cách bởi một tấm cửa, cô ta chỉ có thể nghe thấy tiếng mà không thể làm gì được Hà Hiểu Hiểu, chỉ có thể sốt ruột đè thấp giọng nói rồi gầm nhẹ: “Không có gì cả! Tôi chỉ đến đây mua quần áo, cô đừng ngậm máu phun người.”
“Mua quần áo?” Hà Hiểu Hiểu cười khẩy một tiếng: “Có ai đi mua quần áo mà một nam một nữ cùng nhau vào phòng thử đồ à, cô nghĩ tất cả mọi người đều là đồ ngốc sao?"
“… Vậy cô muốn thế nào mới bằng lòng thả chúng tôi ra ngoài?”
Hà Hiểu Hiểu bật cười: “Rất đơn giản, cô, quỳ xuống nói xin lỗi với Cẩm Tinh!”
Dương Tuyết Duyệt vừa nghe đã lập tức bác bỏ: “Không thể!”
“Vậy thì cô cứ đợi ở trong đi.
Đợi một lát phóng viên nhà báo đến đây, đúng lúc có thể đưa tin về đôi trai gái đê tiện này.
Tiêu Cận Ngôn thì không sao đâu, kẻ có tiền mà, trêu hoa ghẹo nguyệt một chút cũng không phải chuyện lớn lao gì, sau này đổi thành một em gái mẫu mực thì vẫn cứ là một doanh nhân ưu tú thôi.
Nhưng còn cô thì khác nha, sau này Tiêu Cận Ngôn không cần cô nữa, cô còn có thể đi tìm kẻ có tiền nào đây?”
Dương Tuyết Duyệt thẹn quá hóa giận, bắt đầu dùng chân đá vào cửa: Cô nói bậy! Tôi không có!"
“Ồ, được rồi, cô nói không có thì sẽ không có.
Dù sao đám phóng viên buôn chuyện kia rất tò mò, nên những chuyện bí mật gì cũng đều có thể đào ra được mà.
Tôi đây rất mỏi mắt mong chờ, không biết tổng giám đốc Tiêu nghĩ thế nào ấy nhỉ?”
Tiêu Cận Ngôn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh mà không nói lời nào.
Anh vốn đã chia tay với Dương Tuyết Duyệt, cũng đã chu cấp đủ tiền và nhà ở, vốn định sẽ tách xa một cách nhanh gọn, nhưng tai nạn xe hơi của bố mẹ sáu năm trước vẫn là một nút thắt trong tim anh.
Trợ lý Hạo Đặc đã tìm kiếm các trạm tái chế xe phế liệu khắp thành phố H, nhưng không tìm thấy hai chiếc xe gặp nạn vào thời điểm đó.
Manh mối bên Tiểu Phong cũng đứt gánh giữa đường, hồ sơ sửa chữa và bảo dưỡng ban đầu cũng không được tìm thấy.
Người hiểu rõ tình hình duy nhất lúc này là Dương Tuyết Duyệt, người chịu trách nhiệm chăm sóc xe ô tô của bố mẹ chính là cô ta.
Hôm nay cô ta gọi điện tới nói với anh rằng, nếu anh muốn biết rõ chân tướng sự việc thì phải cùng đi dạo với cô ta.
Thời điểm nhận được cuộc gọi, Tiêu Cận Ngôn thật sự cảm thấy rất mỉa mai.
Lúc trước Cẩm Tinh như thế này, bây giờ Dương Tuyết Duyệt cũng như vậy, từ đầu đến cuối anh giống như một công cụ của người khác.
Ngày càng nhiều người tụ tập bên ngoài chỉ trỏ vào cửa phòng thử đồ, bên ngoài có tiếng ồn ào, Dương Tuyết Duyệt rất tức giận, nhưng chỉ bất lực đứng trong phòng thử đồ mà không thể làm gì được, chỉ có thể nhìn anh chằm chằm: “Cận Ngôn, anh mau nghĩ cách đi…”
Tiêu Cận Ngôn khoanh tay lại: “Tôi có thể làm gì?”
“Anh… anh lợi hại như vậy, nhất định sẽ có cách đúng không? Nếu chúng ta thực sự bị quay phim, bây giờ mấy phương tiện truyền thông viết bậy bạ lắm, người ta sẽ viết phóng đại lên để thu hút được người đọc, như thế sẽ không có lợi cho hình tượng của anh, cũng chẳng đẹp đẽ gì với hình tượng công ty của anh.
Chẳng lẽ anh để mặc cho Hà Hiểu Hiểu càn quấy như vậy sao?”
Tiêu Cận Ngôn lùi lại một bước, dựa vào vách ngăn trong phòng thử đồ, khoanh tay nhìn cô ta: “Tuyết Duyệt, cô đang sợ cái gì?”
“Em không sợ, em chỉ lo lắng cho anh…”
“Vậy sao?” Tiêu Cận Ngôn cong môi nói: “Tôi có thể đổ tiền để mua hết tin tức của đám nhà báo, chuyện ngày hôm nay sẽ không để lộ ra ngoài nửa chữ.”
Dương Tuyết Duyệt ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Cận Ngôn, em biết anh nhất định sẽ có cách mà…”
Tiêu Cận Ngôn giơ tay ra hiệu cho cô ta cách xa mình ra.
“Nhưng điều kiện tiên quyết là bây giờ cô phải nói cho tôi biết, cái chết của bố mẹ tôi rốt cuộc còn có ẩn tình gì?”
Dương Tuyết Duyệt cắn môi, trầm giọng nói: “… Bây giờ không phải lúc nói chuyện này mà? Chờ khi chúng ta ra ngoài, tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện không phải tốt hơn sao?”
Tiêu Cận Ngôn khẽ lắc đầu: “Ra khỏi đây thì cô thoát khỏi nguy hiểm, nhất định sẽ không nói mà còn có thể nghĩ cách khác để bẫy tôi.
Dương Tuyết Duyệt, nói ngay bây giờ đi, tôi muốn một câu trả lời chuẩn xác.”
Tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn.
Hà Hiểu Hiểu đã chủ động làm người hướng dẫn cho quần chúng vây xem, giống như một hướng dẫn viên đến các điểm du lịch: “…Các ông bố bà mẹ, mọi người