“Cho qua một chút…”
Ầm một tiếng, cánh cửa phòng thử đồ bị một sức lực mạnh mẽ đẩy ra.
Một số phóng viên cầm micro và máy ảnh lao vào, ra sức chụp khuôn mặt của Dương Tuyết Duyệt, micro như muốn đâm thẳng vào mặt cô ta.
Dương Tuyết Duyệt cố gắng nấp sau lưng Tiêu Cận Ngôn, nhưng vẫn không thoát khỏi tinh thần nghề nghiệp đi săn tin tức của các phóng viên, họ chụp biểu cảm khuôn mặt của Dương Tuyết Duyệt rất rõ ràng sắc nét.
“Ồ, tổng giám đốc Tiêu, đúng thật là tổng giám đốc Tiêu!”
“Tổng giám đốc Tiêu, cô gái này là tình ngân mới của ngài sao?”
“Trước đó chúng tôi nghe nói ngài đã làm đám hỏi với cô chủ nhà họ Tô mà.
Hơn nữa ngài và cô chủ Tô Cẩm Tinh của nhà họ Tô là thanh mai trúc mã, vậy mà ban ngày ban mặt ngài lại ở đây làm chuyện xấu hổ với cô gái này trong phòng thử đồ, cô Tô có biết không?”
“Tổng giám đốc Tiêu, anh xem nơi này…”
Hà Hiểu Hiểu núp ở phía sau, thấy đám phóng viên và đoàn người ào vào chỗ Tiêu Cận Ngôn, khỏi phải nói cô ấy hả hê như thế nào: “Hahaha, đồ cặn bã! Cho anh nếm mùi thân bại danh liệt là như thế nào! Còn ả Dương Tuyết Duyệt kia nữa, lần này bà đây đã làm cho cô rạng danh rồi, để xem sau này cô sẽ bẫy được tên đàn ông giàu có nào nữa! Cẩm Tinh, tớ đã ra mặt thay cậu rồi đấy, cậu có vui không?”
Nhìn thấy đám người đang chen chúc như ong vỡ tổ trước mặt, Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Ừ, thật ra cũng có một chút.”
“Tớ nói với cậu, sống trên đời này ấy, điều quan trọng nhất là khiến bản thân vui vẻ.
Cậu tha thứ cho tên đàn ông cặn bã, một mình cực khổ làm việc nuôi con, nhưng tên cặn bã kia lại cùng một đứa đê tiện vui vẻ bên nhau, lại còn đi mua sắm quần áo! Mẹ kiếp, nghĩ tới thôi là lửa giận của tớ đã bốc lên tới đỉnh đầu rồi.”
Tô Cẩm Tinh nhìn vào điện thoại của mình: “Hiểu Hiểu, tớ phải quay về rồi, thời gian nghỉ trưa sắp hết rồi, buổi chiều tớ còn phải đi gặp người khách hàng, Lục Đình còn đang chờ tớ.”
Hà Hiểu Hiểu gật đầu: “Dù sao hôm nay tớ cũng đã đạt được mục đích rồi, buổi chiều chúng ra chờ xem tin tức là được.
Đi, tớ đưa cậu trở về trước.”
Đám đông vẫn còn hỗn loạn, Hà Hiểu Hiểu nhanh chóng kéo Tô Cẩm Tinh ra khỏi cửa hàng Chanel.
Khi Tô Cẩm Tinh lên xe, cô mới chợt nhận ra trên người mình vẫn đang mặc chiếc váy mới này!
“Hiểu Hiểu, chúng ta còn chưa tính tiền nữa…”
Hà Hiểu Hiểu cũng sửng sốt: “Hình như là vậy.”
“Chúng ta quay trở lại đi? Không thể cứ như vậy rời đi được.”
“Nhưng nếu bây giờ quay lại thì lúc cậu về tới công ty sẽ muộn mất.”
Tô Cẩm Tinh nghẹt thở, không biết phải lựa chọn như thế nào.
Cô mặc váy của người ta chưa trả tiền mà đã bỏ đi, chuyện này cô không làm được.
Nhưng khách hàng buổi chiều vẫn còn đang chờ…
Ting ting ting…
[Anh đã giúp em thanh toán tiền chiếc váy đó rồi, yên tâm.]
“Là tiên sinh à?”
“Ừm?”
“Để tớ đoán xem anh ấy đã nói gì…” Hà Hiểu Hiểu suy nghĩ một lát rồi khẳng định một cách chắc nịch: “Chắc chắn anh ấy nói với cậu rằng anh ấy đã mua chiếc váy đó cho cậu rồi, đúng không?”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “…Ừa.”
“Cậu xem, tớ biết mà!” Hà Hiểu Hiểu thở dài: “Tiên sinh của cậu thật sự quá huyền bí, giống như Doraemon vậy, có một cánh cửa thần kỳ, còn có một chiếc túi với hàng trăm bảo bối, khi cậu cần thì anh ấy sẽ giúp cậu giải quyết hết tất cả mọi vấn đề.
Uầy, thật là hâm mộ chết đi được.”
Tô Cẩm Tinh hơi nhếch môi: “Thật ra, nếu cậu bằng lòng thì cậu cũng có thể được như vậy.”
Hà Hiểu Hiểu xua tay: “Tớ biết cậu muốn nói gì, cậu muốn tớ và Lục Tước tái hợp đúng không?”
“Trong lòng tổng giám đốc Lục luôn có cậu, chính miệng anh ấy thừa nhận với tớ, còn nhờ tớ thiết kế một bộ trang sức, cũng là để tặng cho cậu…”
“Này, dừng lại!” Hà Hiểu Hiểu nói: “Tớ không kết hôn đâu, một khi tái hợp với anh ấy, bố tớ sẽ đích thân kề dao vào cổ ép tớ lên kiệu hoa, tớ không thèm đâu."
“Nhưng…”
“Được rồi Cẩm Tinh, cuộc hôn nhân của cậu còn thành ra như thế kia, đừng để tớ nhảy vào hố lửa nữa.”
Tô Cẩm Tinh há miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói được lời nào.
Những lời của Hà Hiểu Hiểu nghe thì thô nhưng thật ra lại không thô, cuộc hôn nhân của cô cũng chẳng thành công gì, cô nào có lập trường gì để đi khuyên nhủ người khác chứ?
“… Cẩm Tinh, tớ không cố ý, tớ chỉ nhanh mồm nhanh miệng thôi, coi cái miệng ngu ngốc của tớ này! Mỗi lần nói đều chẳng chịu nghĩ ngợi gì…” Hà Hiểu Hiểu cũng phát hiện bản thân mình lỡ miệng, vô cùng hối hận mà vỗ vào vô lăng.
Thế nhưng cú vỗ này lại đáp trúng ngay còi xe.
Bíp…
Một tiếng còi xe