Người xông vào đó mặc một bộ đạo bào vải bàn cờ đen trắng, đầu đội mão hoa sen, dưới cằm râu quai nón tung bay, nhìn chính là có bộ dáng người qua đường Giáp đứng đắn có đất diễn lên sàn.
Hắn cầm trong tay phất trần trộn dây thép, sắc mặt dữ tợn chỉ ta, giận dữ kêu lên: “Tiển minh chủ, ngươi vậy mà tự chịu thấp hèn, ở cùng ma đầu này!”
Hừ, ngươi mới thấp hèn, toàn phái ngươi đều thấp hèn! Y mặc dù không phải thứ gì tốt, đó cũng là y trời sinh đã tính nết không tốt, có liên quan gì tới ta? Người đứng đắn như ta đây, còn không muốn ngày ngày đến gần dâm tặc này đâu!
Tiển Băng Nhận hiển nhiên cũng không muốn ăn mắng, sắc mặt nghiêm túc, cung kính nói: “Thương Tùng đạo trưởng, việc này nội tình phức tạp, không phải một hai câu nói có thể giải thích, sau này ta tự sẽ cho các vị một câu trả lời thỏa đáng. Nhưng Hàn Độ sơn trang là chốn thế ngoại, xin ngươi chớ ồn ào ở chỗ này, để tránh quấy nhiễu Bách Hiểu Sinh tiền bối.”
Lão đạo thật đúng là cho Bách Hiểu Sinh mấy phần mặt mũi, lập tức âm thanh liền thấp tám độ, nhưng vẫn hầm hừ chỉ trích: “Minh chủ, ngươi thật hồ đồ! Mọi người từ lời nói đầu quyển sách này đã ngóng trông ngươi mang Ngọc thần y về trang để sống chung một phen, không ngờ trông gần bốn mươi chương mới trông được, nhưng lại không phải Ngọc Lam Yên, mà là đại ma đầu người người muốn giết này! Ma giáo bọn chúng có phải hạ cổ ngươi, muốn phá hoại chút ít đất diễn này của ngươi, khiến đám người trong bạch đạo chúng ta đây cũng không có cơ hội lộ diện hay không?”
Lời này nói đến từng chữ đều chỉ trích, Tiển Băng Nhận tâm thần đều loạn không thể đáp lại. Ta lại nghe không được lời này, cười lạnh một tiếng đáp: “Giỏi một tên người trong bạch đạo trung thành và tận tâm, ngươi sợ rốt cuộc là Tiển Băng Nhận đất diễn ít đi, hay là đất diễn của mình không còn? Ma giáo ta nhưng không giống với đám người trong bạch đạo lòng tràn đầy tính toán, một mực muốn mất mặt trước độc giả này, bản tọa không để tiểu thụ kia vào mắt!”
Tiển Băng Nhận bỗng nhiên kích động, xoay người đặt ta trên giường nhỏ, nắm tay ta cao giọng cười dài: “Không sai, Bách Lý giáo chủ thật sự là người hiểu biết…” Cười cười bỗng nhiên hai hàng lông mày nhíu lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đường đường một minh chủ võ lâm, chẳng lẽ chỉ vì để tác giả thích, lộ mặt nhiều hơn trong sách, để các độc giả ngẫu nhiên bình luận một chút, lại phải uất ức bản thân ở bên cái loại nhược thụ ngụy (?) bạch liên hoa tâm tư thâm trầm, trong ngoài bất nhất đó? Không bằng Bách Lý giáo chủ ngươi tiểu nhân thực sự như vậy làm còn thoải mái hơn!”
Đạo sĩ kia nghiến răng nghiến lợi: “Chúng ta không cần bia đỡ đạn, chỉ muốn tiểu thụ! Tiển minh chủ ngươi nhất định là bị ma đầu này hạ dược, thần trí mơ hồ, mà lại phân bua thay loại ma đầu này, Trùng Dương cung ta cũng không thể mắt thấy ngươi làm chuyện sai lầm… Người tới!”
“Dạ!” Bên ngoài lại vang lên tiếng hô oanh liệt đều đặn, tiếng lả tả binh khí đồng thời ra khỏi vỏ cùng với ánh sáng lạnh xuyên qua cửa sổ cũng làm tai mắt người ta kinh sợ, tâm thần lung lay.
Thần sắc Tiển Băng Nhận biến đổi, híp mắt quan sát ánh bạc không ngừng chớp động ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: “Thì ra có nhiều người đến đây như vậy. Trùng Dương cung bản lĩnh thật lớn, minh chủ ta đây đi đâu, làm gì, té ra trong lòng bàn tay tất cả các ngươi. Vậy bước tiếp theo có phải ép bản minh chủ thoái vị, Thương Tùng đạo trưởng tiện chọn người có đức hạnh tài năng khác, chủ trì kế hoạch lâu dài hay không?”
Lời này nói cực kỳ nhói lòng, Thương Tùng lão nhân cả người run lên, rút lui hai bước, lại mím chặt môi đứng lại, không chịu nhận lỗi nói: “Bần đạo nào dám có ý nghĩ này! Chuyện minh chủ mang theo ma đầu này đánh bị thương hai vị sư điệt của ta chạy trốn bốn hôm trước, Trùng Dương cung vì giữ tròn thể diện minh chủ, chưa hề nói với ai — nhưng khi đó, chúng ta cũng không biết minh chủ ngươi ôm trong lòng không phải nhân vật chính chính quy, là một công bia đỡ đạn! Nếu không phải sáng sớm hôm kia Ngọc thần y đích thân lên cổng Phượng Hoàng sơn trang xin giúp đỡ, chúng ta còn không ngờ giáo chủ ngươi, ngươi lại đem ma đầu này giả mạo hắn, lừa mọi người chúng ta đâu!”
Cái gì? Ngọc Lam Yên đuổi qua đây? Hắn là chỉ tìm đến Tiển Băng Nhận, hay là lo trước tính sau ngay cả ta cũng muốn giữ lấy, đợi về sau lúc cần ta lên sàn, lại áp giải ta về ma giáo đi theo tình tiết?
Trong lòng ta đập thình thình, lại hồi tưởng mùi vị bị hắn hạ dược, quả thật là cả đời khó quên. Hừ hừ, nếu không phải là biết tương lai ta sẽ rơi vào kết cục gì, khi đó thực sự đã muốn nhấc thương lên ngựa, giết chết luôn hắn dưới thân ta!
Ôi… Đây là số mệnh mà! Trong nhiều công bia đỡ đạn như vậy chỉ có mình ta cuối cùng là chết, có thể thấy được số mệnh ta xui hơn mấy người kia quá nhiều, chẳng trách rơi vào kết cục bị công nằm trên đấy.
Ta cúi đầu thở dài trong chốc lát, rốt cuộc là tình thế nguy cấp, trong ngoài đều là kẻ địch, không thể không tạm thời buông việc xưa, nhìn chằm chằm Thương Tùng đạo nhân tựa hồ là lãnh tụ của đám người tới này. Hắn nhìn qua lại Tiển Băng Nhận và ta mấy lần, thấy Tiển Băng Nhận giật giật cơ thể che trước mặt ta, càng kích động đến mức hai tay nắm chặt phất trần, gân xanh trên mu bàn tay lộ ra, đột nhiên hô to một tiếng: “Mọi người sóng vai, giết Bách Lý Phong Cương, trừ ma vệ đạo!”
Cửa phòng và ngoài cửa sổ không ngừng chớp động ánh bạc, khắp nơi đều có người và binh khí thâm nhập, sát khí dâng trào vây ta ở chính giữa. Trường kiếm trong tay Tiển Băng Nhận để trước ngực, đã như linh xà nhả độc xuất kích bốn phía, đỡ một đợt công kích đầu tiên, sau đó quay đầu lại chớp mắt với ta.
Y còn không biết xấu hổ liếc mắt đưa tình với ta? Nếu không phải là y, bây giờ tới nhiều người hơn nữa một đôi chưởng thịt của ta cũng tiếp được, còn cần dựa vào người khác bảo hộ ta?
Thế là ta cũng không khách khí, lườm lại, hai tay ngầm vận nội lực, chặn đánh đám cá lọt lưới đấy. Bách Hiểu Sinh địa vị cao cả, ngược lại là không ai dám động hắn, chẳng qua là trong đao quang kiếm ảnh này hắn cũng sợ không an toàn, sớm leo lên xà nhà xem hát. Người tiến vào trong phòng thực sự quá nhiều, mặc dù Tiển Băng Nhận là minh chủ võ lâm, công phu cao xa hơn những nhân vật nhỏ ấy, nhưng ta không thể di chuyển, y cũng phải cùng ta ở chỗ này làm bia, đao thương ám khí từng đợt sóng chặn lại, khó tránh khí lực dần dần tiêu hao, trên người cũng thấy màu đỏ.
Ta đây cũng không thể thương xót y, eo ta đây giống như đã gãy, không động đậy được, là ai làm?
Lại có một tiếng gió đánh úp lại từ phía sau sườn ta, ta xoay người một cái vươn tay đón lấy ám khí ấy, lại không cẩn thận xê dịch mông, hạ thân ngay tại chỗ dấy lên đau đớn sâu sắc, một luồng chất lỏng không biết là máu hay là cái gì từ giữa hai đùi nhỏ xuống. Mặc dù ta đường đường một thế hệ ma đầu là không thể sợ đau, nhưng cử động dẫu sao trì trệ hơn nhiều, khi một thanh trường kiếm khác đâm về phía lồng ngực ta thì không dịch nổi.
Tiển Băng Nhận hô to một tiếng: “Phong Cương!” Liền lui về phía ta, không kịp dùng kiếm gạt thanh kiếm kia ra, liền vươn cánh tay qua thay ta trúng cú đâm này, máu tươi lập tức nhuộm đỏ áo trắng, nửa cái tay áo thực sự thành màu đỏ.
Ôi, dầu gì
là bị thương vì ta, ta sẽ thương xót y một chút đi. Không đúng, trên người ta mặc là quần áo của y, tất cả đều là màu trắng, một chút vết máu cũng không che đậy được. Thực sự đứng lên không nói đứng cũng không đứng được, đây không phải là để người toàn võ lâm đều biết, ta là bên bị thượng ư?
Lúc này thực sự không phải lúc nghĩ quàng nghĩ xiên, ta hơi thất thần, thanh trường kiếm dính đầy máu tươi của Tiển Băng Nhận kia đã đưa tới phía trước mặt ta! Ta nhìn Tiển Băng Nhận đỡ trái hở phải còn phải đem cánh tay ra chắn, đành phải nhịn lòng quỳ gối đứng lên, đẩy y ra, hai tay hợp lại, hợp thanh kiếm kia trong lòng bàn tay.
Đương giây phút hết sức nguy cấp này, trên đầu ta bỗng nhiên truyền đến một thanh âm hét lên: “Không thể giết gã! Bách Lý Phong Cương là — xuyên đến!”
Cái gì? Ai mở mắt nói mò như vậy? Ta có thể giống như tiểu thụ chuyên môn rước lấy họa kia ư? Kiếm trong tay ta kia chắc cũng vì chủ nhân bị hù, không có sức gì, ta liền nhân cơ hội ngẩng đầu nhìn — nói hươu nói vượn đó lại là Bách Hiểu Sinh giang hồ sớm đã trèo lên xà nhà lánh nạn!
Ta khinh thường lui tầm mắt lại nhìn chiến cuộc, chỉ thấy hơn phân nửa người trên mặt đất bây giờ đều dừng tay, nghẹn lời ngửa đầu nhìn về phía vị đại tiên nhi vì đứng cao mà có vẻ đặc biệt có khí chất thần côn ấy. Hắn ung dung, giống như đúng là có việc đó ngẩng đầu nói: “Đúng vậy, Bách Lý Phong Cương là xuyên đến. Nếu không tin các ngươi ngẫm lại xem, một công bia đỡ đạn bình thường, tại sao muốn phá rối tình tiết lên sàn của chính mình; một công bia đỡ đạn bình thường, sao có thể thay thế thụ chính quy, đi đoạn tình tiết cùng Tiển minh chủ về Phượng Hoàng sơn trang này?”
Hắn nói đến như đinh đóng cột, lời thành thật ý thành khẩn, nếu cái tên bên trong đó không phải của ta, ta gần như cũng sắp tin. Người toàn trường có tám, chín phần mười bị tin tức này kinh ngạc đến không biết làm như thế nào, chỉ có Thương Tùng đạo nhân đầu lĩnh còn có thể phục hồi tinh thần lại từ giữa sấm sét chín tầng mây này, chỉ ta run cầm cập hỏi: “Không thể nào! Gã nếu xuyên đến, trên người sao lại không có, không có quầng sáng nhân vật chính? Nếu song xuyên, gã không phải hẳn là công chính quy, sao lại mới là công bốn?”
Bách Hiểu Sinh cực ngắn hơi trầm mặc một lúc, nhìn về hướng chúng ta không đếm xỉa phần phật tay áo. Mọi người đều ngửa mặt nhìn hắn, chỉ có ta chú ý, đầu Tiển Băng Nhận hơi gật gật không thể nhận ra.
Ngay sau đó tình tự của Bách Hiểu Sinh lại thay đổi, dõng dạc nói: “Ngươi quá không có kiến thức, Thương Tùng đạo trưởng! Ngươi có biết cái gì gọi là hệ liệt văn hay không? Chính là nhân vật phụ quyển sách này, tới quyển sách sau sẽ làm nhân vật chính! Bách Lý Phong Cương mặc dù là người xuyên việt, nhưng gã không phải là nhân vật chính của quyển sách này, mà là nhân vật chính của hệ liệt văn, cho nên bây giờ chưa có quầng sáng nhân vật chính. Đợi tình tiết quyển sách này toàn bộ kết thúc, gã đương nhiên sẽ biến thành bộ dạng nhân vật chính nên có!”
Bịa, bịa thật giỏi! không hổ là nam nhân trong lòng ôm Bách Độ! Ta nếu như sớm nghĩ ra bịa như vậy, lúc trước đám ăn hại vô dụng trong giáo đó sẽ không coi ta bị Ngọc Lam Yên cướp đi thành chuyện đẹp bằng trời gì, đến bây giờ cũng không đến một ai cứu ta về!
Thương Tùng lão nhân ngạc nhiên nghi ngờ không thôi nhìn ta, lại nhìn Bách Hiểu Sinh, cuối cùng lại tựa như xin giúp đỡ nhìn về phía Tiển Băng Nhận. Tiển Băng Nhận nay lại bày tư thế minh chủ võ lâm, khoanh tay đứng trang nghiêm, ý nghĩa sâu xa nhìn về phương xa.
Đám người giang hồ cùng đi đó lại không có định lực như Thanh Tùng, đã sớm buông thấp binh khí trong tay, từng người mắt bốc lên ánh sáng xanh, người tinh tế một chút thậm chí móc lược ra bắt đầu chải tóc… Bách Hiểu Sinh thấy không đánh nhau nữa, liền tuột xuống theo cột nhà, hắng giọng một cái, đắc ý nói: “Các vị đều là người hiểu chuyện, Tiển minh chủ và Bách Lý giáo chủ trong quyển sách sau có lẽ chính là nhân vật chính đấy, trong quyển sách này chúng ta cũng phải chiếu cố bọn họ nhiều hơn một chút, có phải không?”
Có mấy người còn đang mê hoặc vì sao ta là người xuyên việt, nhân vật chính quyển sách sau lại là Tiển Băng Nhận, ngay tại trận bảo đồng bạn đánh đến ngậm miệng lại. Những người còn lại đó đều xưng “Phải”, đao kiếm từng cái thu vào trong vỏ, sát khí đều đổi thành khuôn mặt tươi cười. Nhưng mà khách khí thì khách khí, vẫn không có ý tha ta một mạng.
“Mặc dù Bách Lý giáo chủ quyển sau là nhân vật chính, nhưng đất diễn vốn nên qua cũng phải qua, minh chủ vẫn là về Phượng Hoàng sơn trang nghị sự với Ngọc thần y trước, miễn cho hắn chờ lâu. Về phần Bách Lý giáo chủ là muốn về Tây Vực hay là…”
Không đợi người nọ nói xong, Tiển Băng Nhận đã một tay xuyên qua đùi ta, một tay ôm lưng ta, hết sức quen thuộc tự nhiên nói: “Bách Lý giáo chủ đương nhiên theo ta về, trên người hắn có vết thương, ma giáo núi cao nước sâu, một mình đâu đi được.”
Khỏi cần, trên người ta không có vết thương! Chỉ cần không ở cạnh ngươi, qua hai ngày ta sẽ long tinh hổ mãnh!
Lúc này nếu không đi, chờ gặp tiểu thụ kia không biết còn sinh ra bao nhiêu rắc rối đây. Thừa dịp bây giờ đám người trong bạch đạo này bị Bách Hiểu Sinh gạt, ta phải mau mau về giáo, trước tiên sửa ma giáo thành một tấm sắt, phòng ngừa nguy cơ lật đổ sau này — không, dứt khoát dọn nhà đi, nếu không với sự cố chấp của tiểu thụ đó, tìm được Phượng Hoàng sơn trang, đương nhiên cũng tìm được ma giáo chúng ta.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng ấy ta cũng không khỏi run rẩy một cái, vội vàng thừa dịp nhiều người tìm cớ chạy trốn: “Tiển minh chủ đã có việc trong người, hà tất băn khoăn tại hạ? Ma giáo tuy xa, đường đi tự có xe thuyền thay đi bộ, cũng không mệt nhọc. Tiển minh chủ và Ngọc thần y chỉ sợ có rất nhiều chuyện quan trọng, ta không tiện làm phiền quá nhiều, không bằng cáo từ từ đây —”
Ta lời còn chưa dứt, tay Tiển Băng Nhận nắm ta liền trượt xuống, dùng sức véo một cái trên mông ta. Ta suýt nữa kêu ra tiếng, may mà phản ứng nhanh chóng cắn môi, mới không mất thể diện trước mặt nhiều người như vậy. Y lại cậy vạt áo ngăn che, hung hăng xoa bóp mấy lần giữa hai chân ta, bóp đến mức ta cả người nóng ran, liều mạng cắn răng không dám phát ra tiếng, lúc này mới ôm lấy ta, chẳng ừ chẳng hử đi ra ngoài.