Nói đến người đẹp, vẻ mặt Diệp Tư Quân cực khác.
Triệu Nguyên Cấp suy nghĩ một chút là biết xảy ra chuyện gì, lập tức cười nói.
''Thực sự không được thì tìm cớ bán đi đi, cho dù khanh thật sự muốn nạp thiếp, cũng tuyệt đối không thể nhận thứ dư thừa mà Quốc vương Khố Nạp chơi xong để lại''
Lúc trước Ca Na phục thị Quốc vương một tấc cũng không rời, hàng trăm cặp mắt đều nhìn thấy.
Lúc này lại đảm nhiệm làm tỳ nữ cho Vân Châu, đi câu dẫn Diệp Tư Quân.
Loại chuyện này Khố Nạp cũng làm được.
''Làm gì dễ dàng như Hoàng thượng nói vậy?'' Diệp Tư Quân cười khổ, u oán trừng Đế vương một chút.
''Bán đi sẽ còn liên tục không ngừng đưa tới người khác, Hoàng thượng cảm thấy mấy người mới tới sẽ sạch sẽ sao?''
''Nói cũng đúng''
Triệu Nguyên Cấp hiểu rõ gật đầu.
''Vất vả cho ái khanh, về sau giúp trẫm làm việc, còn phải ứng phó gian tế địch quốc''
Trò cười, Vương vị là lấy không à? Mỹ nhân cưới phí công hay sao?
Chính là mỏ muối, hắn cũng ban thưởng rất nhiều vàng bạc xuống, không phải thật sự là lấy không.
Chèn ép đối phương quá mức ngộ nhỡ bị cắn ngược lại một phát cũng phiền phức, chi bằng của đi thay người.
''Nếu Hoàng thượng thật sự cảm thấy vi thần có thể đảm nhiệm, kính xin Hoàng thượng cho vi thần thời gian ba tháng, đợi vi thần xử lý xong chuyện trong phủ lại tới lĩnh mệnh'' Diệp Tư Quân cung kính.
''Không được, một tháng thôi'' Triệu Nguyên Cấp lạnh nhạt.
Diệp Tư Quân: ''...''
Cái này làm gì có lý lẽ, sao còn bắt ép một người vào chỗ chết vậy?
Ngày đó, Diệp Tư Quân đen mặt rời khỏi Ngự thư phòng, còn tâm tình của Triệu Nguyên Cấp thì cũng tương tự.
Đất lở rốt cuộc thay đổi trong nước sông, lưỡi búa sáng loáng cũng có đất dụng võ.
Rất tốt!
...
Ngày đó hồi phủ, Diệp Tư Quân đến tiền viện như thường lệ.
Trung Vương phủ thật ra không tính là quá lớn, nhưng được cái là ở khu vực tốt, tinh xảo.
Xung quanh đều là đại trạch của vọng tộc, chốn phồn hoa.
Trong phủ có núi nhân tạo, đình đài lầu các rất vắng vẻ, bên trong gian nhà rất yên tĩnh.
Nếu có phu nhân của thư hương môn quản lý, nhất định sẽ là nơi ở trời quang trăng sáng, phong cảnh tươi đẹp.
Tuyệt đối sẽ không như bây giờ, nói dễ nghe là cảnh tượng điền viên, nói khó nghe là vùng đồng ruộng.
''Gia, người về rồi''
Vòng qua luống rau trước cửa Thư phòng, Ngũ Đấu chạy ra đón, mang trên mặt vẻ giận dữ.
''Sao vậy?'' Diệp Tư Quân sải bước tới Thư phòng.
''Không phải là người bên cạnh Công chúa sao, nhiều ngày vậy rồi mà một chút tiến bộ cũng không có, kẻ nào cũng muốn mò vào Thư phòng của gia, bị Lục Tiền ngăn lại''
''Hai chúng nô tài chết sống gì cũng khuyên không nổi, đành cho người trói lại, chờ gia về xử lý''
''Là ai?'' Diệp Tư Quân híp híp mắt.
Thư phòng là nơi quan trọng chính vụ, mặc dù trước kia chức quan của y không lớn, nhưng bên trong có chút sách tư liệu, cũng tuyệt đối không thể tiết lộ vào tay một tỳ nữ ngoại bang.
Huống chi, rõ rành rành, đối phương chính là gian tế.
''Cái người tên Ca Trân bên cạnh Công chúa ấy''
Suy nghĩ một chút, Diệp Tư Quân vung tay lên: ''Đánh ba mươi gậy, đuổi đến chuồng ngựa đi cho ngựa ăn''
''Dạ!''
Ngũ Đấu chạy nhanh như chớp.
Hai ngày sau, trong chuồng ngựa Trung Vương phủ, có thêm một tỳ nữ vết thương chồng chất nhưng thân tàn chí kiên.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tư Quân ra tay tàn nhẫn.
Đêm đó, Diệp Tư Quân bước vào chính viện của Công chúa.
Từ lúc thành hôn, Vân Châu không biết là thần kinh căng thẳng đột nhiên thư giãn hay là hoàn cảnh đột nhiên thay đổi nàng không thích ứng được, tóm lại, gầy yếu bệnh nặng một trận.
Sốt cao bốn ngày ba đêm, thuốc nước, cao dược, thuốc viên, nhân sâm nhục quế không biết đã uống vào bao nhiêu rồi nữa.
Rốt cuộc dưỡng một hai tháng, thân thể mới dần chuyển biến tốt đẹp, ngay cả sắc mặt tái nhợt đều có vài tia ửng đỏ hơn so với trước đó.
Đứng trước mặt Vân Châu, nhìn kỹ càng khắp vẻ mặt của nàng, sau khi xác định hôm nay trắng mập hơn chút, Diệp Tư Quân cưỡi khẽ.
''Vậy còn tạm được, cứ như vậy mà dưỡng đi''
''Phu quân đừng lo, thiếp sẽ nhanh chóng khỏe lại, thiếp phải...'' đôi mắt Vân Châu thản nhiên.
''Hai tháng nay, vẫn luôn ăn rau quả của bà mẫu, thiếp thích vô cùng, ở Khố Nạp, chưa bao giờ nếm qua thức ăn mỹ vị như vậy''
*mẹ chồng
Nàng cười chân thành, trái tim cứng rắn của Diệp Tư Quân lại mềm xuống.
''Cũng không phải thứ tốt gì, nếu nàng thích, lát nữa có thể giúp mẫu thân cùng nấu''
''Được!''
Vân Châu cười vô cùng ngoan ngoãn.
''Không còn sớm nữa, nàng nghỉ ngơi đi, ta đi qua xem mẫu thân một chút''
Không đợi Vân Châu mở miệng giữ lại, Diệp Tư Quân đã sải bước rời đi.
Không sai, thành hôn hai tháng, từ đêm tân hôn đó hai người ngủ cùng một gian phòng bên ngoài,