Ngày mười sáu, chúng phi tần đợi trong cung không ai dám động.
Chỉ có Hứa quý phi mang người rầm rộ đánh gϊếŧ tới Thận hình ti, trọn vẹn thẩm vấn một ngày một đêm, nghe các cung nhân sợ hãi nói, Thận hình ti ở thật xa cũng có thể nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào bên trong.
"Nghĩ tới Quý phi nương nương đúng là nổi cơn lôi đình"
"Chứ còn gì nữa? Tối qua bộ dạng Đại hoàng tử trúng độc nghe nói rất đáng sợ"
"Cũng không biết ai nhẫn tâm như vậy, ra tay với một đứa nhỏ mới sáu tuổi" một tiểu cung nữ ngây thơ thiện lương.
"Hửm?" Thái giám kia lành lạnh nhìn cung nữ một chút "Có vẻ ngươi mới tới đây?"
Đứa nhỏ sáu tuổi có thể vì kỵ thật mà đâm chết một con ngựa, có thể cảm thấy khó chịu liền ngược đãi cung nhân tới sống dở chết dở, có thể vì không đọc sách mà đánh Thái phó ngất xỉu còn cởi y phục người ta.
Đứa nhỏ sáu tuổi, có thể tùy tiện lấy mạng người khác.
Đám người mặc dù thổn thức nhưng nếu nói đồng tình thì chỉ sợ là không có.
Bọn họ đồng tình với Đại hoàng tử, tương lai lúc chết trong tay của Đại hoàng tử, thì ai đồng tình với bọn họ đây.
Cẩm Tú Hiên, Diệp Tư Nhàn rất phiền muộn.
''Nếu Quý phi vẫn không tra ra được, vậy tất cả mọi người cũng không thể đi ra ngoài?''
''Hẳn là sẽ không đâu, tiểu chủ người vẫn nên nghỉ ngơi một chút, đúng lúc thừa dịp này dưỡng thân thể''
''Ta rất tốt, có gì phải dưỡng?'' Diệp Tư Nhàn buồn bực.
''Tiểu chủ, người cũng thị tẩm rồi, lỡ đâu may mắn có thể sinh cho Hoàng thượng thêm một tiểu Hoàng tử thì sao?'' Viên Nguyệt tận tình khuyên bảo.
Sắc mặt Diệp Tư Nhàn đột ngột đỏ bừng, cúi đầu không nói nữa, tròng mắt nhìn chằm chằm bụng dưới của mình.
''Sẽ có thật sao?''
Đột nhiên tay chân luống cuống, cảm giác còn chưa chuẩn bị kỹ.
Đang nói chuyện, ngoài cửa bỗng có một đám người tới, đi đầu là một thái giám lạ mặt, khí thế hùng hổ dẫn người xông tới.
''Thỉnh an Diệp quý nhân!''
''Các ngươi là ai?'' Diệp Tư Nhàn bật dậy, vuốt ve cây trâm trên đầu, ra vẻ sủng phi.
''Hồi Diệp quý nhân, nô tài là Quản sự Thận hình ti, người của Ngự thiện phòng có cung khai nói đêm hôm trước Viên Nguyệt cô nương trong cung của người có tới Ngự thiện phòng một chuyến, nô tài tới đây muốn đưa Viên Nguyệt cô nương đến thẩm tra''
''Viên Nguyệt?''
Diệp Tư Nhàn quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt nghi hoặc ''Ngươi...có đi sao?''
Sắc mặt Viên Nguyệt trắng bệch: ''Tiểu chủ người quên rồi sao, nô tỳ đi lấy nhân và da bánh Trung thu cho người''
Không còn gì để nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Viên Nguyệt bị đưa đi, Diệp Tư Nhàn có chút đứng ngồi không yên.
''Quả nhiên, có người muốn mượn Đại hoàng tử xuất thủ, mưu hại Hoàng tự là tội chết, người sau lưng muốn nàng ấy chết!''
''Xảo Yến, Tiểu Tần Tử, các ngươi đi tìm hiểu tin tức''
Nàng quyết định thật nhanh đứng dậy, phái người bên cạnh đi, bắt đầu đi tới đi lui trong nội viện.
Xảo Yến và Tiểu Tần Tử rời đi không bao lâu, liền mang tin tức đau đớn thê thảm tới.
''Viên Nguyệt tỷ tỷ bị giữ lại, bọn họ nói tìm ra được nhân chứng, thậm chí còn vu oan đến tiểu chủ, nói là người chỉ điểm, tiểu chủ người mau nghĩ biện pháp đi!''
Diệp Tư Nhàn bình tĩnh dừng lại, thật lâu mới nghiến răng nghiến lợi: ''Ta biết rồi''
...
Lúc xế chiều, Tây Hà Cung đã có người tới mời.
''Diệp quý nhân, Quý phi nương nương cho mời, người không cần dẫn người theo, đi cùng nô tỳ là được'' tiểu cung nữ nhướng mày mũi vểnh trời, nhìn nàng bằng ánh mắt như tù nhân.
''Biết rồi''
Diệp Tư Nhàn nhàn nhạt, sắp xếp bản thân ổn thỏa, cùng tiểu cung nữ tới Tây Hà Cung, dường như nằm trong dự đoán, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều ở đây.
Sau khi hành lễ thỉnh an, Diệp Tư Nhàn không được cho đứng dậy, vẫn quỳ trên đất.
''Diệp quý nhân, ngươi có biết tội của ngươi không!'' ánh mắt Hứa quý phi băng lãnh.
''Con ta từ khi tới Đức An Cung, cũng chưa từng đắc tội với ngươi, ngươi cần gì phải đuổi cùng gϊếŧ tận nhất định phải dồn con ta vào chỗ chết!''
Diệp Tư Nhàn bỗng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chằm chằm Hứa quý phi.
''Quý phi nương nương nói chuyện phải có bằng chứng, cho dù người nắm giữ quyền sinh sát cũng không thể tùy tiện chà đạp nhân mạng chứ?''
''Người cũng đã nói, Đại hoàng tử cũng lâu rồi không đến hậu cung, ta làm sao phải làm khó dễ một đứa trẻ sáu tuổi, lý do gì phải mưu hại Hoàng tử?'' ánh mắt Diệp Tư Nhàn sáng rực, nói như đinh đóng cột.
''Làm càn, ngươi còn dám không