Hứa quý phi tức giận muốn bật ngửa.
''Chẳng lẽ ngươi xuống tay? Ngươi muốn hại Hoàng nhi của ta?''
Hoàng hậu cười lành lạnh, duỗi ống tay áo phượng bào: ''Hứa quý phi, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy.''
''Không có gì thì bổn cung đi trước, chờ thẩm ra kết quả bổn cung sẽ cho người báo với ngươi''
Nói xong nàng nhấc mép váy bước xuống bậc thang, dẫn theo cung nữ rời đi, chỉ còn Hứa quý phi vẫn quỳ ở đó.
Không trút giận được cho nhi từ, ngay cả quyền tra án cũng mất.
''Haha? Đây là sao chứ?''
''Trong lòng Hoàng thượng, Diệp quý nhân còn quan trọng hơn cả Hoàng nhi, đây chính là Trưởng tử của ngài ấy mà!''
''Mẫu phi! Mẫu phi!''
Đại hoàng tử gào thét chạy tới nội điện, ngay cả giày cũng không mang, nổi giận đùng đùng chạy tới chỗ nàng.
''Mẫu phi, nhi tử muốn ăn thịt, muốn ăn gà quay, vịt nướng, đùi cừu nướng!''
''Con còn đang bệnh, thái y nói phải ăn thanh đạm''
''Không! Con không ăn!'' Triệu Trường Diên dùng sức kéo rách vạt áo Hứa quý phi, la lối khóc lóc lăn lộn.
''Không có ta ăn đùi dê, ta sẽ không ăn cơm, ta không ăn gì hết, cho đói chết ta đi!''
Đứa nhỏ sáu tuổi quả nhiên khác lúc bốn tuổi, lúc bốn tuổi là Tiểu Bá Vương, bây giờ chính là ác ma.
''Được được được!''
Hứa quý phi bất đắc dĩ thỏa hiệp, phân phó người tới Ngự thiện phòng, làm vịt nướng gà nướng và đùi cừu nướng.
''Con chờ một chút, bọn họ lập tức làm cho con''
''Nửa canh giờ, quá nửa canh giờ, bổn Hoàng tử sẽ tới lật tung đáy nồi của bọn hắn!'' Triệu Trường Diên giương nanh múa vuốt.
Hứa quý phi xem như không thấy nhi từ ngang ngược bá đạo, ngược lại cảm thấy vui mừng.
''Diên nhi, con nhảy nhót tưng bừng vậy thật là tố, tối qua con hù chết mẫu phi, lỡ con có chuyện gì, mẫu phi cũng không sống được''
''Mẫu phi lại nữa rồi!'' Triệu Trường Diên vô cùng chán ghét.
''Được được được, mẫu phi không nói nữa, đi, chúng ta tới nội thất chờ dùng bữa trua''
Hứa quý phi dẫn theo nhi tử trở lại căn phòng lúc trước nó từng ở.
Nơi này luôn được nàng gìn giữ. cho người quét dọn bố trí tỉ mỉ, vì nhi tử thỉnh thoảng có trở về thì còn có chỗ để săn sóc nó.
''Lúc trước nếu không vì Diệp quý nhân đó, con ta bây giờ còn đang ở đây, có thể hầu bên cạnh mẫu phi mỗi ngày''
Hứa quý phi vuốt ve gò má trên gương mặt non nớt của hài tử, chỉ cảm thấy nhi tử chịu ủy khuất vô cùng lớn.
Nàng không ngừng hỏi, Đức An Cung có tốt không, nhũ mẫu có tận tâm không, cung nữ thái giám có bắt nạt nó không, các tiểu Hoàng thúc ở Đức An Cung có bắt nạt nó không.
Hỏi đến Triệu Trường Diên suýt bùng nổ.
''Mẫu phi, người có thôi đi không, người hỏi bao nhiêu lần rồi!''
Hứa quý phi sửng sốt, giật mình cười: ''Con xem, mẫu phi đều là lo lắng cho con, quên mất''
Bên này hai mẹ con ấm áp.
Phía bên kia Hoàng hậu vừa rời Tây Hà Cung liền tới Thận hình ti.
Trên người của cung nữ tên Viên Nguyệt kia quả nhiên có một cái hồ lô hồng mã não y hệt, nàng còn một mực chắc chắn bản thân trong sạch, tới Ngự thiện phòng không bỏ thứ gì, cũng không hạ độc, chỉ vì tiểu chủ muốn sớm nướng bánh Trung thu ăn.
''Ai có thể chứng minh?''
''Thuần Tiểu Vương gia có thể chứng minh, tối qua Thuần Tiểu Vương gia có tới Cẩm Tú Hiên, còn cùng tiểu chủ nhà nô tỳ ăn bánh Trung thu''
''Ồ?''
Hoàng hậu lấy lại bình tĩnh, phái người tới Thư phòng mời Triệu Nguyên Thuần đến, quả nhiên được khẳng định.
''Tối qua thần đệ có tới Cẩm Tú Hiên, còn cùng Diệp quý nhân ăn bánh Trung thu''
Đứa nhỏ mười tuổi đã có khí chất thiếu niên, không thể nói được lời bảo y tránh tị hiềm, Hoàng hậu chỉ trầm mặc gật đầu.
''Trở về đi, chăm chỉ đọc sách''
''Đa tạ Hoàng hậu''
Sau khi Triệu Nguyên Thuần trở về, Hoàng hậu bình tĩnh nhìn Viên Nguyệt.
''Bổn cung đã điều tra rõ, ngươi là bị oan, người đâu, thả nàng ta ra''
Viên Nguyệt dập đầu nói lời cảm tạ, được cởi trói.
Ánh mắt Hoàng hậu sáng rực nhìn chằm chằm cung nữ vu cáo người khác kia: ''Nhìn như vậy, tối qua người hạ độc chính là ngươi rồi?''
''Không phải, Hoàng hậu nương nương, không phải nô tỳ...''
''Còn dám giảo biện! Người đâu, dùng đại hình cho bổn cung!''
Hoàng hậu hạ nghiêm lệnh, rất nhanh sau đó Thận hình ti lại vang lên tiếng thét tê tâm liệt phế của cung nữ.
''Tiểu chủ, Mỹ nhân, Dương mỹ nhân người mau tới cứu nô tỳ..''
''Nô tỳ khai, khai hết!''
''Là Dương