Đưa tiễn tiểu thái giám, Thái hậu ôm ngực kích động đến nước mắt tuôn đầy mặt.
''Trinh Thuyên quả nhiên có biện pháp, huynh ấy quả nhiên có biện pháp khiến Hoàng thượng phải ra khỏi Kinh thành''
''Nhạn Thu, ngươi nói xem có phải chúng ta sắp thành công rồi không? Ngươi nói xem, tương lai huynh ấy ngồi lên Hoàng vị, Thái hậu ta chẳng phải là thành trò cười cho thiên hạ?'' Thái hậu rơi nước mắt.
Thật ra trong lòng bà khát vọng cùng người mình yêu nhất sánh vai tay nắm lấy giang sơn, tiếc là bà không có khả năng, Hoàng hậu tương lai nhất định là nữ nhân Tiêu thị kia.
''Ta không cầu danh vị gì cả, chỉ muốn quang minh chính đại ở bên cạnh huynh ấy, dù chỉ là vài ngày, tiếc là...''
''Đời này sợ là không thể''
Bà mơ hồ biết được, cam kết tốt đẹp mà Trinh Thuyên nói với bà, căn bản không có khả năng thực hiện.
Nam nhân làm sao lại không có dã tâm, ông ta ẩn náu hơn hai mươi năm, một mai đoạt được giang sơn, sao có thể vứt bỏ tất cả để cùng một bà già như bà đến chốn yên vui.
''Nếu như vậy, huynh ấy cũng không phải là Trinh Thuyên''
''Nương nương, đêm đã khuya, đưa tin rồi thì ngủ lại đi, thời gian còn dài, chuyện sau này chúng ta khoan hẳn nói'' Nhạn Thu cẩn thận khuyên.
Thái hậu gật đầu, đứng dậy cầm bút và thùng thơ, viết một câu thuật lại tin tức quan trọng nhất, cầm bồ câu đưa tin thả ra ngoài.
Ngự lâm quân của Hoàng cung cũng không phải loại bất tài, bọn hắn hoàn toàn lặp lại việc bắn hạ bồ câu đưa tin, đưa đến Ngự thư phòng, lại đưa một bồ câu đưa tin khác cho Ngự thư phòng.
...
Trước long sàng Chiêu Dương Cung, Diệp Tư Nhàn bọc lấy chăn mát lạnh, nhìn Triệu Nguyên Cấp phỏng theo chữ viết của Thái hậu, để giấy viết thư vào ống thư, lại thả bồ câu đưa tin đi.
''Hoàng thượng, người đây là làm gì vậy?''
Hậu cung không được can chính, Diệp Tư Nhàn thật sự không nhịn được lòng hiếu kỳ mới hỏi.
Triệu Nguyên Cấp thả bồ câu đưa thư xong, lần nữa nằm lại long sàng lớn, ôm cái người nhỏ nhắn xinh xắn vào lòng, bàn tay thô ráp tinh tế vuốt ve da thịt trắng nõn của nàng.
''Cái này gọi là....tương kế tựu kế''
''Không hiểu!''
''Không hiểu là được rồi, đi ngủ!''
Hắn chọc chóp mũi Diệp Tư Nhàn, Diệp Tư Nhàn liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Nàng không muốn biết cái gì tương kế tựu kế, chỉ lo lắng cho hương thân phụ lão ở quê nhà, nghi hoặc vì sao vài chục năm chưa hề vỡ để lại đột nhiên vỡ.
Ngập tám trăm dặm, lỗ hổng đó phải to đến mức nào chứ.
Nàng cũng không nghe nói năm nay Giang Hoài mưa nhiều? Chẳng lẽ là bị người ta hại?
Diệp Tư Nhàn mơ màng ngủ thiếp đi.
Triệu Nguyên Cấp lại chậm chạp khó mà chìm vào giấc ngủ, lần này xuất hành lành ít dữ nhiều, nhưng hắn không thể không mang Nhàn Nhàn theo bên người.
Đó là quê hương mà nàng luôn nhớ nhung da diết, hắn không muốn giấu diếm bất kỳ điều gì, nhất định phải để nàng trở về thăm.
Trên triều đình Đế vương sát phạt quyết đoán, giờ phút này chôn mặt vào trong tóc đen mềm mại của phi tử, ngửi mùi tóc nhàn nhạt của nàng.
Cam Châu, Giang Nam, quá mỏi mệt.
Đánh từ hai phía, lỡ như mình có chuyện bất trắc...
Chớp mắt đã đến giờ xuất hành.
Trời còn chưa sáng, Diệp Tư Nhàn mang theo đơn giản vài bộ y phục dân gian, cùng Triệu Nguyên Cấp lên xe ngựa xuất cung.
Vì là vi phục xuất tuần, ngoại trừ người đánh xe, theo bên cạnh bọn họ không còn ai nữa.
''Bây giờ mới biết sợ?'' Triệu Nguyên Cấp lườm nàng.
Người nào đó không nói gì gật đầu, Triệu Nguyên Cấp chọc chọc vào trán nàng.
''Còn tưởng nàng đi theo Tố phi học hỏi thông minh, sao vẫn đần như vậy, tự mình suy nghĩ cho kỹ!''
''A!''
...
Xe ngựa chạy nhanh, ra khỏi thành trên đường chính, chạy như bay thẳng về phía nam.
Ngày đầu tiên và ngày thứ hai bình an vô sự, đến ngày thứ ba, Diệp Tư Nhàn rốt cuộc chịu không nổi, trong đêm nằm sốt như thiêu đốt trên giường trong dịch quán.
Gặp ác mộng nói mê sảng, còn khóc ầm ĩ trong mơ.
Triệu Nguyên Cấp cho là nàng ngại khổ ngại mệt khóc muốn hồi cung.
Đã thấy tiểu nha đầu ngồi dậy, mê man trừng trừng kéo lấy cánh tay hắn nói: ''Ngươi thấy phu quân ta ở đâu không? Hắn nói muốn dẫn ta về thăm nhà mẹ đẻ!''
Cái cô nương ngốc này, dạy nàng ở bên ngoài không được gọi là Hoàng thượng, nàng nhớ rất rõ, lại không nhận ra phu quân mặc thường phục.
''Gặp, hắn sẽ lập tức tới đưa nàng về nhà'' Triệu Nguyên Cấp cười khổ sở, giúp nàng kéo chăn.
Diệp Tư Nhàn hài lòng nằm xuống, ôm cánh