Vốn có thể dễ dàng giam Tưởng Thế Vân ở kinh thành, tội danh trên người hắn không tốn chút sức cũng có thể khiến hắn muôn đời không trở mình được.
Nhưng lão hồ ly này lại dám dùng bách tính áp chế lẫn nhau, quả nhiên là cáo già.
Triệu Nguyên Cấp nhấc ngự bút lên viết viết vào tuyên chỉ, cuối cùng đặt bút xuống: ''Chuyện đúng là có chút phiền phức, nhưng...vẫn ổn!''
...
Phái bên này, Ngọc phi nhận được thánh chỉ, được đến dịch quán nơi Tưởng Thế Vân ở, lúc đến, Tưởng Thế Vân đang nghị sự ở thư phòng, Ngọc phi đành phải tới phòng bên cạnh chờ.
Cung nữ đi theo giúp nàng trải nệm, nha hoàn dâng trà thơm, điều kiện ở dịch quán dù không so được với hoàng cung, nhưng vẫn tốt để một Vương gia có thể ở, phòng trước phòng sau đều trong lành vắng vẻ, đồ đạc bên trong cũng cổ kính.
Nhưng Ngọc phi đứng ngồi không yên, cầm trà thơm lên lại bỏ xuống, nệm cũng cứng mềm khó chịu, thỉnh thoảng đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng còn hỏi Vương gia đã nói chuyện xong chưa.
Từ sáng đợi đến trưa, nội tâm Ngọc phi rối ren phức tạp, rốt cuộc không nhịn được nữa đang định xông vào thư phòng ở bên cạnh, cửa phòng chợt mở ra, Tưởng Thế Vân tới.
''Vương gia!''
Ngọc phi đứng bật dậy.
''Sao?'' Tưởng Thế Vân vừa vào cửa liền thấy khuôn mặt vô cùng lo lắng của Ngọc phi, hắn hừ một tiếng khinh thường.
''Vương gia, mặc dù ta không phải thân sinh của người, nhưng cũng là cháu của người, sao người lại có thể để cháu gái làm chuyện như vậy?!'' ngực Ngọc phi kịch liệt nhấp nhô, sâu trong nội tâm vô cùng sợ hãi rốt cuộc bộc phát vào thời khắc này.
Xáo trộn huyết mạch hoàng thất là đại tội tru di cửu tộc, nàng ôm bí mật họa sát thân này, không khác gì liều mạng cầm giấy đi đựng lửa.
''Cầu phú quý trong nguy hiểm, đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu sao? Sớm biết ngươi vô dụng như vậy lão phu đã chọn người khác, đây vẫn chỉ là bước đầu tiên mà thôi!'' Tưởng Thế Vấn vô cùng ghét bỏ.
''Thật sao? Nếu chuyện tốt đẹp như vậy, vì sao thúc thúc không để cho đường tỷ làm, mà nhất định phải chọn nữ tử trong tộc?''
Tưởng Thế Vân á khẩu không trả lời được, chỉ hồ đồ nói: ''Tất cả nữ tử trong tộc đều xét theo tài mạo, tất cả bọn họ đều không bằng ngươi''
Nói nhiều như vậy, Ngọc phi vẫn phẫn nộ: ''Vương gia có bao nhiêu phần thắng? Sau khi chuyện thành công, trong cung này còn có chỗ cho cháu không?!''
Bước tới bước này, nàng không thèm đếm xỉa nữa, dựa vào những việc này làm sao nàng có thể trở thành nữ nhân cao quý nhất?
Coi như là thật sự thành công cũng có thể là cảnh thượng nhất thời, lỡ đâu đến lúc đó Tưởng Thế Vân đổi ý, không phải là nàng vì người khác mà may giá y sao?
''Sau khi chuyện này thành công, con của ngươi sẽ trở thành Thiên tử tôn quý nhất, còn ngươi sẽ trở thành Thái hậu của Đại Cảnh triều, thiên hạ này sẽ là của Tưởng gia chúng ta, tới lúc đó, ai còn dám khi dễ ngươi, xem nhẹ ngươi?'' Tưởng Thế Vân lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Vẫn là chuyện cũ mèm trước kia, những lời này hắn đã nói nát rồi, nhưng Ngọc phi hôm nay mới phát hiện ra là không đúng, vậy nên