Xa nhau là đau lòng, gặp nhau là vui vẻ.
Nhớ lúc còn nhỏ, khi ba đi công tác trở về, trước một ngày mẹ liền dọn dẹp nhà cửa. Cho dù chỉ gặp nhau hai ba ngày, cũng đủ để cả nhà ba người làm một buổi ăn mừng. Khi còn thiếu thốn, những ngày này trên bàn xuất hiện đầy thức ăn ngon, thì tiểu Ngô Tranh thường thường sẽ ngồi trên đùi ba làm nũng. Ba, ba đi công tác mà, công tác mà. Đến khi ông thật sự đi công tác, thì mỗi ngày đều ngồi canh điện thoại chờ ba gọi về, trông ngóng những ngày lễ.
Bây giờ đang ngồi trước mặt Kỷ Niệm trái lại là suy nghĩ khác nhau.
Vừa đến sân bay, Kỷ Niệm liền kéo Ngô Tranh vào quán cafe, cầm giấy viết trên quầy bar viết tùm lum, lại còn xuất thần, rất chăm chú.
Tất nhiên Ngô Tranh cũng không dám thở mạnh, ngồi thẳng người, thỉnh thoảng lén lút nhìn người đối diện. Sơ ý nhìn qua tờ giấy kia thấy có bốn chữ lớn: "Trục xuất thành công" ! Được lặp lại nhiều lần, người bên ngoài cách năm mét nhìn cũng thấy, bốn chữ kia giống như là một bài phương trinh liệt.
Ngô Trong đổ mồ hôi ròng ròng, không cần nghĩ cũng biết, hai chữ "trục xuất" này cô ấy nhất định sẽ dùng lên cháu gái trong truyền thuyết. Nhìn chằm chằm nét mặt lạnh lùng của Kỷ Niệm, trong lòng Ngô Tranh thấy lạnh.
"Tôi xem được không?"
Khối băng ngẩng lên! Cơn giận này tuyệt đối có vấn đề! Chuông báo động trong lòng Ngô Tranh vang lên mãnh liệt, ở 1/100.000s liền cúi đầu, làm bộ rất yêu thích ly Latte trước mắt.
Người đối diện lạnh băng hừ một cái. Rồi cuối đầu cầm tờ giấy phủi sạch.
Ngô Trang thấy buồn bực, mới vừa rồi người đẹp còn cười tại sao lại lạnh như băng nữa rồi.
Mới phát hiện được, tưởng đã tìm được cách ở chung với người đẹp rồi, mọi thứ trở về khởi đầu.
Nhìn chằm chằm kim phút đồng hồ đeo trên cổ tay vừa xoay đủ một vòng, điện thoại Kỷ Niệm cuối cùng đã vang lên.
Nửa tiếng này đối với Ngô Tranh như nửa năm, khi đứng lên chân cũng tê cứng. Dậm chân, Kỷ Niệm đã đi mất dạng, Ngô Tranh cũng nhanh vọt theo.
Tới cửa ra, trong phòng khách to lớn hình như chỉ còn có một lớn một nhỏ, không có ai khác. Rất rõ ràng, người cùng chuyến bay này đã đi về hết.
Ngô Tranh không khỏi liếc trộm người bên cạnh, nhận điện thoại cũng không tích cực, còn ngồi trong quán cafe hạng sang.
Lúc này ánh mắt nhìn thấy, người đàn ông kia dắt bên người một đứa bé, hướng về phía này vẫy tay.
Kỷ Niệm đi tới, lạnh mặt nói "Tới rồi", xem như chào hỏi.
Lúc này cô bé kia cũng không đàng hoàng, nét mặt vui vẻ, giang rộng cánh tay, nhào thẳng vào lòng Kỷ Niệm: "Cô~~~ cô đến trễ nha, cháu chờ rất lâu đó."
Vẻ mặt Kỷ Niệm không vui, xoay người rời khỏi.
Người ở phía sau bất mãn, nhìn qua ba chu mỏ.
Cô bé Kỷ Nhất Thần này rõ ràng rất đáng yêu, cắt đầu nấm mái ngang, đôi mắt to tròn, nhìn rất có linh khí, lông mi dài và dày, khi chớp như bươm bướm vỗ cánh, khuôn mặt mập mạp trắng trẻo, cười lên có hai cái lúm đồng tiền nhỏ thật sâu. Dù đang tức giận chu mỏ, thì cũng đáng yêu đến vô pháp vô thiên.
Ngô Tranh rất thích trẻ con, nên vừa nhìn thấy cô bé thì rất thích. Những từ ngữ xấu xa Kỷ Niệm từng nói với nàng bị ném lên chín tầng mây, trong lòng cảm thấy việc xấu này cũng không tệ lắm.
Sau khi lên xe ngồi, ba của Nhất Thần là Kỷ Uân nhìn Ngô Tranh mở miệng hỏi: "Cô này là..."
"Giúp việc." Kỷ Niệm đang lái xe, mắt nhìn thẳng chỉ trả lời có hai chữ.
"Ha ha, chào cô, sau này làm phiền cô chăm sóc Thần Thần dùm." Kỷ Uân cười ấm áp, ở phía sau đưa bàn tay lên trước.
Ngô Tranh cũng vội vàng đưa tay ra, bắt tay đối phương. Đối với người đàn ông này ấn tượng vô cùng tốt. Lén lút nhìn khối băng bên cạnh. Rõ ràng là người một nhà, tại sao lại khác biệt lớn như vậy.
Trên đường về vô cùng im lặng. Kỷ Nhất Thần dựa vào trong người Kỷ Uân ngủ.
Kỷ Uân chỉ nói một câu: "Đã nhiều năm, em cũng nên về thăm nhà một chút."
Mà người trong cuộc nói chuyện vẫn lạnh lùng lái xe, không lên tiếng. Vì vậy, chủ đề liền kết thúc. Chỉ nghe người đàn ông phía sau đang thở dài.
Trong lòng Ngô Tranh âm thầm ngạc nhiên, người đẹp cùng người trong nhà quan hệ không tốt!
Dọc đường, Kỷ Uân xuống xe nói có công việc.
Thế là Ngô Tranh bị đẩy xuống ghế sau chăm sóc Nhất Thần. Ôm cơ thể mềm mại vào lòng, tự nhiên có một cảm giác rất thiêng liêng.
Về đến nhà, thì Kỷ Niệm ra lệnh cho Ngô Tranh, đem Nhất Thần lên phòng ở lầu ba, đặt Nhất Thần trên giường, đắp mền lại, nhìn cô bé ngủ say như vậy, trong lòng cảm thấy dịu dàng.
Lúc này mới để ý, căn phòng là một thế giới Disney thu nhỏ. Trên tường và trần nhà đều là chuột Mickey, thảm trải nền củng là Mickey, xem ra đã sắp xếp xong xui rồi. Sáng mai cô bé đó đến là ổn. Nơi này rất lâu không có người ở, nên tràn ngập một luồng hoang vu. Nhưng vẫn rất sạch sẽ, hầu như không nhìn thấy một hạt