“Hả, anh hai, chị dâu hai cũng ở đây à?”
“Hai người cũng tới đây chơi à?”
Thẩm Hạ Lan liếc nhìn Tiêu Niệm Vi, Tiêu Niệm Vi hiển nhiên không thích đi qua lắm.
“Một số người không đến không được, tôi cũng hết cách.”
Lời nói của Tiêu Niệm Vi khiến Thẩm Hạ Lan nở nụ cười.
Sau khi hai người lên xe, vẫn có thể nhìn thấy Tiêu Niệm Vi bất đắc dĩ bị Lương Thiệu Cảnh kéo vào.
“Em thực sự tò mò cách hai người đó đến với nhau.”
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Ép hôn.”
“Lương Thiệu Cảnh ép Niệm Vi kết hôn?”
“Không phải, Tiêu Niệm Vi ép Lương Thiệu Cảnh cưới cô ấy.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan khá kinh ngạc, nhưng Diệp Ân Tuấn không có ý nói tiếp.
Cô không hỏi nữa, quay về hỏi Tiêu Niệm Vi.
Nếu ép Lương Thiệu Cảnh cưới mình, tại sao lại không đối xử tốt với người ta? Như thế mà nói cô ấy ép hôn, ai mà tin?
Sau khi hai người về đến nhà, má Hoàng nói ông cụ Tiêu gọi điện nói Nghê Nghê qua đêm ở đó, Trạm Dương, con trai nhà họ Trạm, tối nay tổ chức tiệc sành ăn, mời Diệp Nghê Nghê qua đó.
Thẩm Hạ Lan có chút phiền muộn nói: “Anh nói xem sau này con gái anh có khi nào bị người ta dùng đồ ăn lừa đi không?”
“Không đâu, Nghê Nghê nó có chừng mực.”
Diệp Ân Tuấn không chút lo lắng.
Má Hoàng chuẩn bị bữa tối rồi dọn cho Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đang uống canh vịt, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Diệp Ân Tuấn nhận được tin Thẩm Niệm Niệm bị suy thận, do cứu chữa chậm trễ nên đã qua đời.
Lúc biết tin này cũng không có gì ngạc nhiên.
Thẩm Hạ Lan lại có hơi nặng nề.
“Thế nào? Không chịu nổi việc Thẩm Niệm Niệm chết?”
“Không phải, em chỉ cảm thấy sinh mệnh quá mong manh.
Bất chợt chút là một sinh mạng ra đi.
Diệp Ân Tuấn, anh nhất định phải sống tốt.”
Thẩm Hạ Lan ôm chặt Diệp Ân Tuấn.
Hương thơm của cô xông vào khoang mũi của Diệp Ân Tuấn khiến anh rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng cơ sở phần cứng không được khiến anh có chút dày vò.
Diệp Ân Tuấn cổ họng đánh ực, trực tiếp đè Thẩm Hạ Lan lên sô pha mà hôn.
Thẩm Hạ Lan nhiệt tình đáp lại.
Muốn cái mạng già luôn rồi!
Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy hơi nóng bốc lên, cả người như muốn nổ tung.
Vào phút cuối cùng, anh đột ngột đẩy Thẩm Hạ Lan ra, chạy vào phòng tắm như chạy trốn.
Thẩm Hạ Lan sững người một lúc, sau đó cao ngạo cười nói.
“Cậu Diệp, cậu sao vậy?”
Cô rõ ràng cố ý kêu lên.
Diệp Ân Tuấn hận không thể nghiến nát hàm răng.
“Em chờ đó cho ông!”
“Em đang