Diệp Ân Tuấn sau khi chú ý đến ánh mắt của Thẩm Hạ Lan, anh đột nhiên hối hận.
“Bà xã, tha cho anh!”
Nếu là thời kỳ bình thường, Thẩm Hạ Lan thế này Diệp Ân Tuấn sẽ vui vẻ đến chết đi sống lại, nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, bà xã lại đói bụng như vậy, rốt cuộc phải làm sao đây?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên bật cười.
Khó có thể tưởng tượng có một ngày Diệp Ân Tuấn lại bị chính mình ép thành thế này.
“Em không nói gì hết, anh làm sao thế?”
Thẩm Hạ Lan cười nói, đứng dậy cầm khăn tắm chụp lên đầu Diệp Ân Tuấn.
“Ngồi xuống.”
Diệp Ân Tuấn không dám trái lời.
Bây giờ, chỉ cần Thẩm Hạ Lan không cầu hoan, cái gì cũng dễ nói.
Sau khi Diệp Ân Tuấn ngồi xuống, Thẩm Hạ Lan dùng khăn lau khô tóc, sau đó dùng máy sấy tóc sấy khô.
Rồi mới đưa quần áo cho anh.
“Sau này không lau khô đừng đi ra ngoài, có câu nói nam sắc dụ người có biết không? Anh như thế càng làm em nghĩ nhiều thôi.”
“Vậy là lỗi của anh rồi?”
Diệp Ân Tuấn cười bất lực.
“Không phải lỗi của anh, lẽ nào là của em sao?”
“Ừm, là lỗi của anh.”
Diệp Ân Tuấn rất có thái độ thừa nhận sai, khiến Thẩm Hạ Lan không biết làm sao để soi mói.
“Tạm thời tha cho anh đó.”
Hai người lại sến súa một hồi, Diệp Ân Tuấn vì công vụ mà đến phòng làm việc.
Thẩm Hạ Lan ngủ một giấc thật ngon.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, mới nhận ra đã hơn mười giờ, Diệp Ân Tuấn đã không còn ở bên cạnh.
Ngày hôm trước người đàn ông này nói rằng sẽ đưa mình đi tập thể dục buổi sáng, kết quả hôm nay lại dung túng mình ngủ nướng.
Thẩm Hạ Lan duỗi người đứng dậy, chải chuốt bản thân, không thấy Diệp Ân Tuấn đâu.
Má Hoàng bưng bát tổ yến cho Thẩm Hạ Lan.
“Mợ chủ, ông chủ