Nói xong, cô nhấc chân định rời đi, nhưng lại bị Từ Hiền Trang ngăn lại.
“Chị Hạ Lan, em rất cần chị giúp đỡ.”
Từ Hiền Trang nhìn vô cùng đáng thương, nhưng lúc này sắc mặt Thẩm Hạ Lan lại có chút lạnh.
“Không biết là tôi nói không rõ hay là cô lỗ tai có vấn đề, lẽ nào không nghe thấy tôi nói tôi hiện tại có việc bận sao?”
“Nhưng công việc của em rất gấp.”
Từ Hiền Trang cúi đầu, vẻ mặt rất ấm ức.
Thẩm Hạ Lan hừ lạnh nói: “Công việc của cô rất gấp, người khác rảnh chắc? Cô là tiền sao? Người khác phải vây xung quanh cô sao? Xin cô làm cho rõ, hiện giờ là cô nhờ tôi giúp đỡ, tôi giúp cô là tình cảm, không giúp là bổn phận.
Cô bây giờ uất ức cho ai xem?”
Công việc của công ty rất gấp, Thẩm Hạ Lan không có tâm trạng ở đây dây dưa với Từ Hiền Trang, nhưng Từ Hiền Trang này cứ không biết điều, chẳng trách Thẩm Hạ Lan nổi nóng.
Nhưng Từ Hiền Trang không nghĩ vậy.
Cô cảm giác được Thẩm Hạ Lan đang cố ý bắt nạt mình, không khỏi nói: “Tôi biết, Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên làm chứng nhận kết hôn rồi, chị coi thường tôi đúng không? Không đúng, có lẽ là từ đầu chị coi thường tôi rồi, là tôi ngốc nghếch, cứ cảm thấy được chị là người tốt.”
Thẩm Hạ Lan nhíu mày thật chặt, sự chán ghét của cô với Từ Hiền Trang tăng thêm mấy phần.
“Có phải cô cảm thấy người nghèo như cô là có lý, chúng tôi thiếu nợ mấy người yếu thế như cô đúng không? Ai thèm quan tâm cái bệnh nghèo này của cô chứ? Tránh ra!”
Thẩm Hạ Lan nói rồi trực tiếp đẩy Từ Hiền Trang ra.
Cô không dùng bao nhiêu sức, tuy rằng tức giận nhưng vẫn khống chế sức lực, nhưng Từ Hiền Trang đột nhiên ngã xuống đất, nước mắt rơi lã chã.
“Chị Hạ Lan, sao chị có thể làm vậy với em?”
Giọng cô không lớn nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.
“Tách” một tiếng, Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy có ánh đèn flash lóe lên, trong nháy mắt có mấy phóng viên vây lấy cô.
.
||||| Truyện