Ánh nắng chiều phản chiếu trên người Thẩm Hạ Lan, khiến cả người cô như được dát một lớp vàng, khóe môi khẽ nhếch lên, bộ dạng nhướng mày cười này làm cho Diệp Ân Tuấn thích không chịu nổi.
Thẩm Hạ Lan dạo quanh đây đó như một đứa trẻ, nhưng chẳng mua được bao nhiêu.
Diệp Ân Tuấn biết trong lòng cô nhớ đến Lam Tử Thất, liền nói với cô: “Ở đằng kia có một cửa hàng kim cương, đi xem sao?”
“Bất luận em mua bao nhiêu, anh cũng trả tiền sao?”
“Tiền là gì? Tiền trong nhà chúng ta đều chỉ là giấy, em cứ xài, xài không hết thì trong lòng ông xã không thoải mái.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn ngay lập tức khiến Thẩm Hạ Lan mỉm cười.
“Chồng, anh đẹp trai nhất!”
“Vậy thì thưởng một cái đi?”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp sáp khuôn mặt đẹp trai của mình tới.
Thẩm Hạ Lan cũng không ngại, hôn chụt một cái lên mặt Diệp Ân Tuấn ở giữa phố.
Xung quanh có người đi qua lập tức huýt gió một cái.
Thẩm Hạ Lan có chút đỏ mặt, nhưng Diệp Ân Tuấn đã vươn tay đan chặt 10 ngón với cô, độ cong trên môi không nhiều cũng không ít, vừa vặn khiến người ta nhìn mà không dời nổi mắt.
Hai người như những cặp tình nhân bình thường, nắm tay nhau bước vào cửa hàng kim cương.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy những viên kim cương ở đây thực sự rất đẹp.
Cô nhìn trúng một mặt dây chuyền kim cương lạ mắt, chắc cũng rất hợp với làn da của Lam Tử Thất.
“Chồng, cái này nhìn có đẹp không?”
“Đẹp, nhưng em trông đẹp hơn.”
Lời nịnh nọt của Diệp Ân Tuấn khiến trong lòng Thẩm Hạ Lan rất thoải mái.
“Không phải cho em, cho Tử Thất.”
“Vậy thì phải hỏi Tống Đình, anh không rõ.”
Thẩm Hạ Lan lại cười lên.
EQ của Diệp Ân Tuấn ngày càng cao.
Hai người lựa lựa chọn chọn mua được không ít đồ.
Khi Diệp Ân Tuấn quẹt thẻ, ánh mắt của nhân viên phục vụ gần như ở trên người của