Khi hai người đi ngang qua một cửa hàng quần áo, Thẩm Hạ Lan đột nhiên dừng lại.
“Muốn mua quần áo?”
“Không, mua cho anh đó.
Chuẩn bị cho màn tỏ tình của anh tối nay.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn không cười nổi nữa.
Mặc dù không vui lắm, nhưng chỉ cần Thẩm Hạ Lan vui là được, anh vẫn nhấc chân cùng Thẩm Hạ Lan đi vào.
Đây là một cửa hàng quần áo của phụ nữ.
Diệp Ân Tuấn nhìn sự lựa chọn của Thẩm Hạ Lan mà không nói năng gì, trong lòng chỉ có thể than khóc cho chính mình.
Thẩm Hạ Lan chọn một chiếc váy đuôi cá và đưa cho Diệp Ân Tuấn.
Khóe miệng Diệp Ân Tuấn trực tiếp giật giật.
“Em nghĩ anh có thể chui lọt ư?”
“Tất nhiên, chồng em đẹp trai như vậy, mặc gì cũng được, cho dù mặc đồ nữ cũng có thể so sánh với phụ nữ.
Hay là anh đi mặc thử đi?”
Đôi mắt Thẩm Hạ Lan đầy mong đợi.
Câu từ chối đã đến bên miệng của Diệp Ân Tuấn bị chặn lại ngay ở họng.
Thẩm Hạ Lan cố chấp với chuyện này như vậy, xem ra mình không trốn được rồi, vươn đầu cũng một đao, rụt cổ cũng bị một đao, bỏ đi.
Diệp Ân Tuấn nghiến răng, cầm bộ đồ đuôi cá đi vào phòng thay đồ.
Các cô phục vụ xung quanh há hốc cả mồm.
Khi Thẩm Hạ Lan mua chiếc váy đuôi cá, họ còn tưởng Thẩm Hạ Lan sẽ mặc, sao lại thành người đàn ông soái khí trước mắt này mặc thử rồi?
Thẩm Hạ Lan không quan tâm người khác nghĩ gì, cô trực tiếp ra hiệu với người phục vụ và hỏi: “Có tóc giả không?”
“Dạ có thưa bà.”
“Có hộp mỹ