Diệp Tử đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
“Anh của tôi đâu, tôi muốn gặp anh của tôi.”
“Đừng có mơ tưởng, đời này tôi sẽ không để cho cô gặp lại anh ấy đâu, sự tồn tại của cô ngoại trừ kích thích anh ấy làm cho anh ấy khó chịu, một chút tác dụng khác cũng không có.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Tử từ trên cao, lạnh lùng nói: “Nhốt cô ta lại đi, tôi nghe nói là ở bên đây có một nhà tù quốc tế, không ai có thể vượt ngục từ chỗ đó, chỉ cần bỏ đủ tiền.
Cứ nhốt cô ta ở trong đó, chờ đến khi đứa bé sinh ra rồi thì đưa cho Triệu Ninh nuôi dưỡng”
Sắc mặt của Diệp Tử đột nhiên trắng bệch.
“Không! Thẩm Hạ Lan, cô không thể đối xử với tôi như vậy, tôi là em gái ruột của Diệp Ân Tuấn, anh họ của tôi là Vu Phong, anh ấy sẽ cứu tôi, cô chỉ là kẻ ngoài thôi, cô dựa vào cái gì mà xử lý tôi?”
“Chỉ dựa vào việc tôi là vợ của Diệp Ân Tuấn, nhiêu đây đã đủ rồi, mang đi đi”
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan vẫn luôn bình tĩnh.
Tổng Đình nhìn Thẩm Hạ Lan.
Vào những lúc này, cô thành thục hơn rất nhiều.
Tổng Đình vung tay lên, người của Ám Dạ trực tiếp chặn miệng của Diệp Tử lại, sau đó mang ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan quay người đi ra ngoài.
Dương Tân nhìn thấy Thẩm Hạ Lan xử lý một người gọn gàng linh hoạt như vậy, trong mắt cũng bắn ra ánh sáng.
“Chủ mẫu, tôi…”
“Dưỡng thương cho thật tốt đi chữa trị vết thương ở chân cho khỏe lại, trở về sớm giúp đỡ tôi, người của Ám Dạ vẫn giao cho anh.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Dương Tân rất kích động.
Rốt cuộc cũng đã xem như Thẩm Hạ Lan hoàn toàn tha thứ cho anh ta rồi có đúng không?
Anh ta chỉ cảm thấy cánh mũi có chút chua xót.
Trong vòng một năm nay, anh ta đã nhận quá nhiều, đã mất đi quá nhiều, nhưng mà anh ta biết thứ mà mình không muốn mất nhất