“Không hỏi chuyện gì à?” “Cho dù là chuyện gì đi nữa, cháu đã tìm dì, vậy thì chắc chắn dì có thể làm được, không phải sao?”
Tiêu Nguyệt là người thông minh, còn có thể nhìn thấu.
Đây là cảm giác hiện tại của Thẩm Hạ Lan.
Cô mơ hồ thấy cảm giác đối với Tiêu Nguyệt tốt hơn một chút, nhưng mà cũng chỉ là tốt hơn một chút mà thôi.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Vụ Phong là người của tam điện hạ, bây giờ tôi đang ở nước ngoài, đang giữ Tử là em họ của Vu Phong, tôi muốn đưa cô ta vào nhà tù quốc tế, nhưng mà tôi sợ là nửa đường Vu Phong lại xuất hiện can thiệp.
Nơi này cách nước T tương đối gần, tôi muốn hỏi một chút có thể nhờ bà giúp đỡ một tay để gây nên chuyện hỗn loạn làm cho Vu Phong không thể thoát thân, để cho tam điện hạ không rảnh quan tâm đến chuyện của tôi”
Tiêu Nguyệt im lặng.
Thẩm Hạ Lan cũng không vội vã.
Nếu như hai người đã muốn hợp tác với nhau thì nhất định phải đưa ra thành ý, hơn nữa, bây giờ cô chỉ là muốn xem thành ý của Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt cũng biết Thẩm Hạ Lan đã có lòng muốn đưa Diệp Tử vào trong nhà tù quốc tế, vậy thì đương nhiên vẫn có lực lượng để tự vệ, bây giờ cô lại không sử dụng lực lượng của mình mà là gọi điện thoại cho bà ta, nói trắng ra là Thẩm Hạ Lan muốn liên minh với bà ta, thậm chí muốn phát triển mối quan hệ tình thân với bà ta.
Nhận thức như thế này làm Tiêu Nguyệt có chút vui mừng.
“Được chứ, giao cho dì đi, nửa tiếng đồng hồ sau, nửa tiếng đồng hồ sau mọi người hẵng lên đường” Tiêu Nguyệt cho một câu trả lời chắc chắn cùng với thời gian.
Lông mày của Thẩm Hạ Lan đang nhíu chặt đã thả lỏng.
“Cảm ơn”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Hạ Lan kêu Tổng Đình mang Diệp Tử trở về khách sạn một lần nữa.
Diệp Tử bị trói tay trói chân, dán miệng, ném lên trên giường.
Cô ta nhìn Thẩm Hạ Lan, trong đôi mắt có sự lạnh lẽo độc ác, nhưng mà đối với Thẩm Hạ Lan thì lại