Diệp Tranh thấy Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực, lập tức chuồn đi.
Trong phòng khách chỉ còn Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan chu môi lên nói: “Em béo?”
“Không có.”
Diệp Ân Tuấn mong muốn sống rất mạnh trả lời.
“Em rất phúc hậu?”
“Một chút.”
Thẩm Hạ Lan nói một câu lại bước lên trước một bước.
Diệp Ân Tuấn chỉ có thể theo bản năng lùi về sau một bước.
“Anh đứng lại đó cho em!”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên quát lên, Diệp Ân Tuấn lập tức đứng thẳng bất động.
“Nói em rốt cuộc có béo không?”
Thẩm Hạ Lan thở phì phò hỏi.
Phụ nữ đối với vấn đề béo gầy này vẫn luôn rất nhạy cảm, hôm nay Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình trả lời thế nào cũng chết.
Làm sao bây giờ?
Đầu óc anh xoay chuyển, vội vàng nói: “Bạch Tử Đồng không phải nói thân thể em sau khi sinh non cần phải hồi phục sao, nghe nói là có cho em ít thuốc điều trị.
Nghe nói trong những thuốc kia có yếu tố kích thích, có thể làm nhiều người béo lên một chút, sau này đợi thân thể em dưỡng tốt sẽ hồi phục.”
“Cho nên nói em vẫn là béo?”
Thẩm Hạ Lan mới không có bị anh đưa vào bẫy đâu.
Trời ạ!
Cô thế mà béo lên rồi!
Thẩm Hạ Lan chạy nhanh về phòng ngủ.
Diệp Ân Tuấn mơ màng đứng tại chỗ, đến cùng đáp án này thỏa mãn hay là chưa thỏa mãn đây?
Thẩm Hạ Lan tìm đồ mùa thu của mình ra mặc vào, quả nhiên cảm thấy có chút mặc không vừa rồi.
Gần đây quần áo đều là Diệp Ân Tuấn tìm